Thời Nguyệt tổn thương một giây vì bị từ chối, rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại bình thường.
"Chắc chắn không ngồi xe về cùng tôi hả? Tôi nhớ không lầm thì bóp ai đó bị trộm rồi ấy, thế về nhà như nào?" Vẻ mặt cô khó hiểu.
Kỷ Khê Bạch: "..."
Lúc này, Hướng Húc Dương lái xe đạp dừng bên cạnh Thời Nguyệt: "Mày đứng đây làm gì, lên xe này, tao đưa mày về."
Thời Nguyệt cũng có một chiếc xe đạp, nhưng mùa đông mà chạy xe đạp đi học thì lạnh xĩu, nên cô mới chọn xe buýt. Huống chi bây giờ Kỷ Khê Bạch đang ở đây, cô càng không thể ngồi xe của Hướng Húc Dương được.
"Tao không thèm ngồi xe đạp của mày đâu, tao sợ lạnh, mày mau chạy về đi." Cô xua xua tay, vội vã đuổi người.
Hướng Húc Dương nhìn sang Kỷ Khê Bạch kế bên, trong mắt có chút tìm tòi nghiên cứu: "À quên mất, chào mừng cậu đến với lớp chúng tôi. Sau này có thể cùng chơi bóng."
Kỷ Khê Bạch nhàn nhạt nói: "Được."
"Tôi cũng muốn chơi bóng!" Thời Nguyệt nhấc tay lên liền.
Nét mặt Hướng Húc Dương không đồng ý lắm: "Cả đám con trai chơi thì cậu vào làm gì, đừng để bị thương."
Kỷ Khê Bạch yên lặng gật đầu: "Đúng vậy."
"..." Hai người này ăn ý thế từ bao giờ?
"Hình như vừa nãy tôi nghe cái gì ăn trộm hả?" Hướng Húc Dương nhìn Kỷ Khê Bạch thuận mắt hơn nhiều: "Sao lại thế này?"
Kỷ Khê Bạch cũng không giấu giếm, kể chuyện buổi sáng gặp trộm ra.
Hướng Húc Dương giương mắt nhìn Thời Nguyệt, biết cô tốt bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-anh-trang/217689/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.