Lão Hình thở dài: - Tiêu Dịch Thủy lợi dụng đệ tử Cái Bang trộm cắp phú thương, liwj dụng quan sai dụ dỗ nữ tử, mấy năm này kiếm được không ít bạc. Trong cảnh nội huyện Hội Trạch, hắn có thể coi như một tay che trời! Gã nhìn Dương Ninh nói: - Tiểu huynh đệ, ta nghe giọng nói của ngươi, dường như tuổi không lớn lắm, chuyện hôm nay nghĩ đến là xúc động tức thời. Ngươi cần phải biết, nếu chọc tới Tiêu Dịch Thủy, đó chính là hậu quả khó mà lường được, ngươi thu đao trước, cứ việc rời đi, ta sẽ coi như chuyện đêm nay chưa hề xảy ra. Dương Ninh nghĩ thầm nếu lão tử sợ hãi đã không đến rồi, hắn hỏi: - Ngươi đã không biết hướng đi cụ thể của những cô nương kia, vậy ngoại trừ Tiêu Dịch Thủy và tên chó điên kia, không còn ai khác biết được sao? - Hẳn là Hoa phu nhân biết được. Lão Hình suy nghĩ một chút mới nói: - Hoa phu nhân đã sớm dan díu với Tiêu Dịch Thủy, những hoạt động này, đám người của con mụ lẳng lơ kia từ đầu tới đuôi đều liên lụy trong đó, tuyệt đối biết không ít. Tiểu huynh đệ, thứ cần nói ta đã nói rồi, làm phiền ngươi thu cây đao này trước đã. - Hiện giờ Tiêu Dịch Thủy ở đâu? Dương Ninh chẳng những không thu đao, trái lại nắm chặt, chỉ cần Lão Hình nói Tiêu Dịch Thủy không ở trong Hoa trạch, vậy đó là gã nói dối, hắn sẽ cho tên này đổ chút máu. Lão Hình vội nói: - Hiện giờ hắn đang trong ngôi nhà này, bên cạnh hậu viện có một viện nhỏ đơn độc, trước cửa có hai cây chuối tiêu, hắn tới nơi này đều ở chỗ đó. Dương Ninh hơi cau mày, chậm rãi thu đao. Lưỡi đao kia rời khỏi cổ của Lão Hình, Lão Hình thở phào một cái, đột nhiên hai mắt gã lạnh lùng, giơ tay phải lên, ném một đám bụi đất về phía mặt Dương Ninh. Hóa ra trong lúc bất giác tay phải gã nắm một nắm bụi đất, biểu hiện thật lòng bẩm báo với Dương Ninh, lại thầm chuẩn bị ra tay. Tuy rằng Dương Ninh che mặt, nhưng gã dựa vào giọng nói của Dương Ninh đoán được người này tuổi còn nhỏ, cho rằng Dương Ninh kinh nghiệm non kém, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mình thừa cơ làm khó dễ, nếu như có thể bắt được tên nhóc đêm hôm khuya khoắt lẻn vào tòa nhà, sẽ lập được một công lớn. Bụi đất ném ra, Lão Hình dự liệu Dương Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị chắc chắn sẽ bối rối, chờ lúc Dương Ninh bối rối, gã nhấc chân đá về phía Dương Ninh, thừa cơ né tránh gọi đồng bạn. Nào ngờ Dương Ninh dường như đã chuẩn bị sẵn, thân thể tránh ra bên cạnh, nhẹ nhõm tránh thoát bụi đất, trong lúc né tránh hắn vung cánh tay, Lão Hình lập tức cảm thấy cổ họng đau đớn một hồi, hai mắt trợn lên, đã bị Dương Ninh cắt đứt yết hầu, máu tươi phun ra từ cổ họng, dưới ánh trăng, máu đỏ đẹp đẽ mà lạnh lẽo. Lão Hình hai tay che yết hầu, máu tươi chảy ròng, tràn ra từ giữa ngón tay, trong cổ họng phát tiếng khục khục, muốn hô lên, nhưng căn bản không hô thành tiếng, thân thể run rẩy vặn vẹo, thân thể dần yên tĩnh lại, mãi đến khi không động đậy. Dương Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt không còn ánh sáng của Lão Hình, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, bước nhẹ rời khỏi viện nhỏ, dưới bóng đêm, giống như u linh, mang theo đại đao nhanh chóng đi tới viện nhro của Hoa phu nhân. Hắn nhớ kỹ lời Lão Hình nói, Tiêu Dịch Thủy ở trong viện đơn độc tại hậu viện, trước viện co hai cây chuối tiêu, trong bóng đêm tìm kiếm một lát, nhanh chóng tìm thấy cách đó không xa quả thực có hai cây chuối tiêu. Bên cạnh chuối tiêu quả thực có một viện độc lập. Dương Ninh lần mò tới, cửa viện đóng chặt, may mà tường viện này không cao. Dương Ninh giắt đao bên hông, nhẹ nhàng leo lên tường viện, nhìn thấy bên trong có một căn phòng thắp hai ngọn đèn dầu. Hắn cẩn thận từng chút một tiến vào trong viện, trong lòng biết nếu không có gì bất ngờ, Tiêu Dịch Thủy và Hoa phu nhân hẳn là ở trong căn phòng kia. Hắn nhẹ nhàng mò tới cửa sổ, liền nghe được trong nhà truyền tới tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Giọng nói phóng đãng của Hoa phu nhân truyền tới rõ ràng, trong lòng biết đôi nam nữ hiện giờ đang lúc vui vẻ, thực sự xác nhận bên trong đúng là Tiêu Dịch Thủy. Liếc nhìn nội viện, trông thấy bên trong viện có một cây đại thụ, hắn mò tới trốn đằng sau đại thụ.
Tuy rằng lá gan của hắn rất lớn, nhưng không hề lỗ mãng. Tiêu Dịch Thủy thân hình cao lớn, ở thời đại thân hình mọi người phổ biến thấp lùn, thân hình của Tiêu Dịch Thủy coi như là hạc giữa bầy gà, hơn nữa người này thân là Bộ đầu của huyện Hội Trạch, công phu tuyệt đối không quá yếu. Tuy rằng Dương Ninh có chút tự tin đối với thân thủ của mình, nhưng hắn bị giới hạn trong thân thể non nớt này, lực đạo có khiếm khuyết, nếu chính diện giao phong với Tiêu Dịch Thủy, quả thực chưa chắc là đối thủ của Tiêu Dịch Thủy. Hơn nữa trong nhà này có vài tên Bộ khoái, một khi kinh động đến họ, hậu quả khó mà lường được. Tiểu Điệp rõ ràng đã bị Phùng Bộ khoái đưa đi, hiện giờ không rõ tung tích, tiền đồ chưa biết, chớ nói Tiểu Điệp có ân cứu mạng đối với Dương Ninh, dù là người bình thường, với tính tình của Dương Ninh, cũng muốn điều tra ra manh mối kỳ quặc trong này. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hiển nhiên những Bộ khoái khác trong nhà biết rõ chuyện giữa Tiêu Dịch Thủy và Hoa phu nhân, cho nên cũng không ai dám tới nơi này. Dương Ninh cũng không thèm để ý mà chờ đợi. Lúc chịu đựng huấn luyện năm đó, nấp trong bụi cỏ mấy giờ không nhúc nhích, lúc này chờ dưới cây, hắn kiên nhẫn mười phần, cũng không nóng vội. Đêm khuya tháng chín, trăng sáng sao thưa, thời tiết hơi lạnh, Dương Ninh mặc áo mỏng, cảm thấy hơi rét lạnh, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng không còn truyền tới tiếng động, lúc này Dương Ninh mới ngẩng đầu quan sát bàu trời đêm, trăng cuối tháng ngả về tây, đã qua nửa đêm. Dương Ninh nhẹ nhàng đặt đao trong tay xuống, hoạt động thân thể hơi tê tê một chút, sau đó thắt chặt vải bố che trên mặt, lúc này mới lại cầm đao trong tay. Hắn vốn hóp lưng như mèo lần tới dưới cửa sổ, nghe được bên trong truyền tới tiếng ngáy, nghĩ tới Tiêu Dịch Thủy giằng co với thục phụ kia gần nửa đêm, đã mệt mỏi, hiện giờ đang ngủ say. Hắn cất bước tới cửa chính, cửa phòng loại này buổi tối đương nhiên phải cài then cửa, chẳng qua phương pháp mở then cửa loại này hết sức đơn giản. Dương Ninh nhét lưỡi đao thật mỏng trong tay qua khe cửa mở, chậm rãi nhích lên trên, nhanh chóng gặp được vật cản. Động tác của hắn rất nhẹ, hơi dùng sức nẩng lên, then cửa bị rơi ra, tiếng động không lớn, Dương Ninh xác định tiếng ngáy trong phòng vẫn như trước, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào phòng lặng yên không một tiếng động. Tiêu Dịch Thủy ở căn phòng bên trái, Dương Ninh chờ mắt thích ứng với bóng tối trong phòng, lúc này mới đi qua. Có lẽ bởi vì cửa chính đã cài then, cũng không biết sẽ có người có thể đi vào, cho nên cửa phòng này chỉ khép hờ. Dương Ninh ngừng thở, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra từng chút một, sau đó mới nhẹ nhàng bước chân tiến vào phòng. Trong phòng tràn ngập một hương vị kỳ quái, có mùi mồ hôi, cũng có mùi thơm nồng đậm, còn có một mùi hơi tanh. Dương Ninh nhìn thấy màn gấm bên giường đã buông, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, nắm chặt đao trong tay, duỗi một tay ra, nhẹ nhàng kéo màn gấm ra một cái khe. Trong bóng tối, hắn thấy Tiêu Dịch Thủy trần truồng nằm ngang, thân thể đầy đặn trắng bóng của Hoa phu nhân nằm nghiêng đối mặt Tiêu Dịch Thủy, một tay khoác trước ngực Tiêu Dịch Thủy, một chiếc đùi trắng cũng đặt trên người Tiêu Dịch Thủy, bộ dạng như keo như sơn. Dương Ninh đương nhiên không có tâm tư xem xét thân hình đầy đặn mê người của Hoa phu nhân, mắt hắn lạnh lùng, tay cầm đao chậm rãi đưa về phía trước, lưỡi đao nhích tới gần Tiêu Dịch Thủy. Lưỡi đao chưa tới gần Tiêu Dịch Thủy, Dương Ninh chợt cảm thấy chuyện hơi khác thường, trong giây lát nghĩ tới, Tiêu Dịch Thủy vốn ngáy như sấm, tuy nhiên không biết lúc nào đã không còn ngáy nữa. Đúng lúc này, hai mắt Tiêu Dịch Thủy đột nhiên mở ra, một chân đột nhiên đá nghiêng, đá tới áo ngủ bằng gấm trên giường. Dương Ninh thầm kêu hồ đồ, lúc này cá chết lưới rách, cũng không có thời gian do dự. Hắn khẽ hô một tiếng, đại đao trong tay bổ nghiêng, bổ ra áo ngủ bằng gấm. Trong khoảng thời gian ngắn này, Tiêu Dịch Thủy đã xoay người dậy, một chân đá tới Dương Ninh. Dương Ninh biết rõ gặp phải cái đinh, giống như dự liệu của mình, Tiêu Dịch Thủy quả thực không phải kẻ hời hợt. Chỉ là trong lòng hắn biết thời điểm này càng phải tỉnh táo. Thấy Tiêu Dịch Thủy đá tới một cước, hắn cũng không lui về phía sau né tránh, trái lại khom người xuống, đại đao trong tay đón lấy cái chân của Tiêu Dịch Thủy quét ngang tới. Tiêu Dịch Thủy một cước đá lệch, lập tức cảm thấy chân đau đớn một hồi, thân thể trầm xuống, bị Dương Ninh chém một đao vào đùi. Cây đao trong tay Dương Ninh thực sắc bén, lưỡi đao lướt qua, nửa cái chân của Tiêu Dịch Thủy đã chia lìa thân thể, máu tươi phun ra ngoài. Tiêu Dịch Thủy bị gãy bắp chân, hạ bàn không vững, toàn thân nặng nề ngã xuống giường. Dương Ninh một đao đắc thủ, cũng không do dự, chờ lúc Tiêu Dịch Thủy ngã xuống giường, đại đao trong tay Dương Ninh đã gác trên cổ gã. Hết thảy mọi thứ đều xảy ra trong phút chốc, chờ lúc đại đao của Dương Ninh gác trên cổ Tiêu Dịch Thủy, Hoa phu nhân mới ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ nói: - Làm sao vậy? Bà ta lập tức cảm thấy khác thường, cẩn thận nhìn lại, chứng kiến một người bịt mặt cầm đao gác trên cổ Tiêu Dịch Thủy, dưới kinh hãi nhất thời ngây người, lập tức hô lên. Dương Ninh lạnh lùng nói: - Kêu thêm một tiếng, lập tức giết chết hắn! Hoa phu nhân đưa tay che miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Chờ lúc nhìn thấy cửa cái chân máu me dầm dề bên gối dầu, hai mắt trợn lên, thân thể ngã về sau ngất xỉu. Tiêu Dịch Thủy bị chém nửa cái chân, chỗ chân đứt máu tươi chảy ròng. Sắc mặt gã tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, thân thể run rẩy. Nhưng người này cũng coi như rắn rỏi, gắng gượng chống lại đau đớn nhìn thẳng vào mắt Dương Ninh, trầm giọng hỏi: - Các hạ, các hạ muốn bạc hay muốn mệnh? - Muốn bạc, nếu không trung thực, muốn cả mệnh! - Được! Tiêu Dịch Thủy đáp:’’ - Bạc ở túi tiền trong quần áo, trên bàn của nhẫn và đồ trang sức, ngươi có thể lấy hết đi! Tuy rằng cố gắng chống đỡ, nhưng nỗi đau đứt chân vẫn khiến thân thể gã không nhịn được run rẩy. Gã nhìn chằm chằm vào mặt Dương Ninh, Dương Ninh đeo khăn che mặt, đương nhiên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thấy đôi mắt dày đặc sát khí kia, vẫn khiến Tiêu Dịch Thủy biết được lần này mình lành ít dữ nhiều. Chẳng qua trong mắt gã, nếu như đối phương không che mặt, không sợ mình thấy mặt, vậy mình không thể không chết, hiện giờ che mặt, vẫn có một chút hi vọng cuối cùng. - Bạc không vội! Dương Ninh thản nhiên nói: - Người đi nơi nào? - Người? - Những cô nương bị các ngươi đưa đi. Dương Ninh hạ giọng: - Các nàng đều bị ngươi đưa đi nơi nào? Nếu như ngươi thành thật khai báo, ta có thể tha cho ngươi một mạng. - Các hạ, các hạ có người thân trong đó sao? Tiêu Dịch Thủy đáp: - Nếu như vậy, ta xin lỗi ngươi, cũng cam đoan với ngươi chắc chắn trả nàng lại cho ngươi. - Ít nói nhảm. Dương Ninh lạnh lùng nói: - Người ở nơi nào? Tiêu Dịch Thủy đáp: - Tung tích càng nàng phân tán các nơi, các hạ muốn biết tung tích của người nào? Gã chỉ gối đầu: - Phía dưới có một cuốn sổ, là nơi quy túc của các nàng, chúng ta có thể tìm được bên trong! - Lấy tới đây! Tiêu Dịch Thủy giơ tay chỉ đao trên cổ, Dương Ninh hơi thả lỏng một chút, Tiêu Dịch Thủy gật đầu nói: - Đa tạ! Gã hơi quay đầu, vươn tay sờ dưới gối, chờ lúc Tiêu Dịch Thủy rút tay ra, lại nghe Tiêu Dịch Thủy khẽ hô một tiếng, một đạo hàn quang bay thẳng về phía Dương Ninh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]