Tuy Đỗ Mỹ không thể rời đi thanh lâu nhưng rốt cục đã báo được hơn phân nửa mối thù. Âm thầm nghĩ tới vị Tần Thái Bảo thiết diện vô tư kia có lẽ mặt đen như trôn chảo, Mi Tâm có vầng trăng khuyết, không khác Bao Công trên sân khấu là bao. Đáng tiếc nàng thân như cá chậu chim lồng, không thể chính miệng nói với hắn một lời cảm tạ.
Chuyện càng làm cho nàng rối cả ruột gan hơn chính là, gặp gỡ người tuổi trẻ không biết tên kia ở Phong Lăng độ, nhưng nàng lại bị bán tới Đại Đồng phủ ở cực Bắc Sơn Tây. Phong Lăng độ nằm ở Tây Nam Tam Tấn, hai nơi cách nhau ngàn dặm, nàng nhờ thương nhân qua lại hỏi thăm tin tức đủ loại, cũng không hỏi ra được y quán họ Lý nào có một người tuổi trẻ như vậy.
Huống chi làm thanh quan nhân chưa từng tiếp khách lần nào, cơ hội nàng tiếp xúc với người ngoài thật sự không nhiều lắm.
Mấy ngày trước Đỗ Mỹ bị đưa từ Sơn Tây Đại Đồng phủ đến Quần Phương các kinh thành, Đại Đồng phủ Bắc địa yên chi và Dương Châu Nam quốc giai lệ từ trước tới nay vẫn hết sức nổi danh. Nàng chuẩn bị tiếp khách lần đầu giống như một món thương phẩm được ra giá cực cao, từ nay trở thành đồ chơi cao cấp của đám đạt quan hiển quý kinh sư.
Dường như nàng đã chấp nhận số phận an bài, thân là một nữ tử chân yếu tay mềm, nàng có thể làm được gì khác. Chẳng qua là vô số lần tỉnh mộng nửa đêm, nghĩ đến cặp mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579440/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.