Đáng tiếc cương quá thì dễ gãy, có lẽ hôm nay đúng là trận chiến cuối cùng của đệ nhất cao thủ đương thời...
Chợt Bạch Linh Sa vui mừng hớn hở kêu lên:
- Sư phó chậm đã, tỷ xem bên kia! Bạch Sương Hoa nhìn theo phương hướng A Sa chỉ, trên không trung phía Tây không biết lúc nào xuất hiện một con diều, được gió Bắc thổi lên thật cao. Trên diều có hình một con chim én thường thấy ở chốn kinh sư, dưới chân con én có cắp hai đóa hoa sen trắng.
Vào mùa Đông có người thả diều là một chuyện kỳ quái, trên diều có tiêu ký của Bạch Liên giáo còn kỳ quái hơn.
- Chẳng lẽ bọn Ngả đại thúc ở bên kia?
A Sa mừng rỡ, rồi lại có hơi không chắc chắn. Nàng lén lút chạy ra ngoài, bọn Ngả Khổ Thiền cũng không biết nàng đến Hoa Hổ câu.
Huống chi nếu như là bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên, hẳn đã sớm chạy tới hội hợp với giáo chủ bọn họ, cần gì thả diều ngoài xa như vậy?!
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, quyết định thật nhanh:
- Phá vòng vây về phía Tây!
Tối thiểu chạy về hướng đó còn có một đường sinh cơ.
Hai thầy trò ngầm hiểu ý, tách ra hai bên đồng thời cấp tốc chạy về phía Đông. Đám Đề Kỵ phía Đông vội vàng bắn tên, đồng thời ghìm ngựa giảm chậm tốc độ giữ một khoảng cách, sợ bị giáo chủ Ma giáo áp sát.
Các vị cao thủ đại nội kêu lên một tiếng, múa may đủ loại binh khí xông lên.
Bắn xong một đợt mưa tên vẫn không đả thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579431/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.