Từ Quang Khải đỏ nửa bên mặt, Tôn Thừa Tông chẳng qua chỉ cười lạnh, kéo đồng bạn đi liền. Y đã nhìn thấu mặt thật của đám thanh lưu này, thật sự không muốn tranh chấp miệng lưỡi với loại người như vậy.
Quan viên cầm đầu hơn ba mươi tuổi, mặt trắng râu thưa tướng mạo nho nhã, ánh mắt nhìn hai người Từ, Tôn vừa thương hại lại vừa khinh bỉ, dùng tiếng quan thoại khẩu âm Nam Trực Lệ buông tiếng than dài:
- Chính đạo bất lực, gian nịnh đương triều, không phân trắng đen, chỉ hươu nói ngựa. Xuất hiện loại sĩ lâm bại hoại giúp Trụ làm ác như vậy quả thật làm nhục danh giáo, thật sự đáng buồn!
- Đúng, trong triều xuất hiện gian thần!
Ven đường đột nhiên truyền tới mấy tiếng phụ họa, đám quan viên này cùng Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải đều bị dọa sợ hết hồn.
Định thần nhìn kỹ, là mấy thương nhân thân mặc áo lụa, đầu đội Ngõa Lăng mão, dẫn theo chưởng quỹ cùng người làm, đang bưng từng khúc tơ lụa từ trong hẻm Sách Lan đi ra. Thương nhân cầm đầu mặc sắc phục thất phẩm, nhìn dáng vẻ cũng là chức Trung Thư nội các bỏ bạc ra mua, chắp tay thi lễ với quan viên vừa lên tiếng nói:
- Nghe khẩu âm tiên sinh, chẳng lẽ là người Giang Nam chúng ta? Chẳng hay có nhận biết Vô Tích Cố Thúc Thời hay không? Đám quan viên này nhìn nhau thảy đều mỉm cười, bởi vì quan viên nho nhã mới vừa rồi cất tiếng thóa mạ gian nịnh chính là Cố Hiến Thành.
Mặc dù không thể ngăn cản mệnh lệnh triều đình, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579404/chuong-1073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.