Ặc... Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông á khẩu nghẹn lời, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời có cảm giác như bừng tỉnh ngộ, nhất tề vỗ tay khen ngợi:
- Tần Đốc Chủ hy sinh tiểu ngã thành tựu đại ngã, vì phúc vạn dân thiên hạ, vì giang sơn xã tắc Đại Minh, xả thân khuyên hàng giáo chủ Ma giáo. ‘Thắng bại binh gia chuyện thường tình, Nén lòng hổ nhục mới nam nhi’, không tiếc ô tổn thanh danh làm nên chuyện khoáng tuyệt cổ kim như vậy, quả thật chính là đại trung đại hiền.
Trời ơi, Lục Viễn Chí suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống đất: thanh danh, Tần Lâm có thanh danh sao, ô danh thì đúng hơn…
Tần Lâm ngược lại không có vẻ ‘Nén lòng hổ nhục’ gì cả, vẫn cười híp mắt ngồi trên lưng ngựa. Dù đầu hắn đầy vết sưng nhưng miệng vẫn đang nghêu ngao bài hát trẻ em, khóe miệng thỉnh thoảng nở một nụ cười. Có lúc hắn toát ra vẻ gian xảo, hiển nhiên đang đắm chìm trong nỗi vui gặp lại Bạch Sương Hoa sau một thời gian xa cách.
Nếu như nói Bạch Sương Hoa đột nhiên hiện thân ngăn cản các cao thủ Bạch Liên giáo ám sát, còn có thể là vì nguyên nhân tranh thủ giúp cho chiến sự tiền tuyến Vĩnh Xương, dân chúng đối mặt hiểm cảnh, vậy sau đó cố ý lập tức rời đi trên quan đạo đơn thuần là biểu hiện tức giận của nữ nhân. Câu cuối cùng của nàng ‘ta đi Vĩnh Xương phủ’ rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, từ trước tới nay giáo chủ tỷ tỷ muốn đi đâu không thèm nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579340/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.