Mọi người cùng cười to lên, đều nói câu ‘vị công tử nào đó thương hương tiếc ngọc chiếu cố’ của Lý Thực, chữ Cố dùng hết sức hợp tình hợp cảnh.
Các vị tỷ muội cũng cười phụ họa, nói từ trước tới nay mỹ nhân phối anh hùng, hận Cố Hiến Thành không thể lập tức chuộc thân cho Tố Hoàn, dẫn nàng về nhà ngay tức khắc.
Tố Hoàn cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, má nàng đã hây hây đỏ.
Cố Hiến Thành mở chiết phiến ra phe phẩy vài cái. Vốn y cũng không hiếu sắc, nhưng tình cảnh này làm tâm trạng uất ức được giải khai. Dường như thất bại trước Tần Lâm đã trở thành quá khứ, hiện tại y đã tìm lại cảm giác của Kim Lăng Tứ công tử khi xưa.
Trong thủy tạ duy chỉ có một người vẫn còn băn khoăn trong lòng, đó chính là Quốc Tử Giám Sinh Liên Chí Thanh.
Được mọi người khuyên bảo một phen, y đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Tần Lâm, Từ Văn Trường là gian nịnh, quyết tâm sóng vai hiệp lực với các vị chính nhân quân tử, từ nay không đội chung trời với gian nịnh.
Nhưng đột nhiên đám chính nhân quân tử lắc mình một cái, trở thành phường mây mưa trăng gió tầm hoa vấn liễu nơi Tần lâu Sở quán, y quả thật ngơ ngác không hiểu, tay chân lúng túng hết sức câu nệ.
Vẻ quẫn bách của Liên Chí Thanh bị mọi người nhìn thấy, một tay Cố Hiến Thành choàng ngang eo Tố Hoàn cô nương, nhìn y cười nói:
- Liên hiền đệ, chúng ta mượn phong trần tiêu khiển, tránh tai mắt ưng khuyển. Huống chi xưa nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579320/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.