- Năm nay, vào tháng Hai, tên khốn này cướp đi Ngô Tán Nữ!
Tống Bảo đau lòng ôm đầu chỉ Trương Tiến Triều:
- Y ỷ vào bề ngoài trắng trẻo bảnh bao của mình, lại thêm miệng lưỡi linh lợi ngon ngọt, hừ... Tần Đốc Chủ, không dối gạt ngài, tiểu nhân thương yêu Ngô Tán Nữ như bảo bối, mặc dù nàng bị tên công tử bột này cướp đi, tiểu nhân cũng chỉ có thể chuẩn bị xuất cung đi làm hòa thượng, làm sao có chuyện giết nàng cho được.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao liền mời Mưu Thuận dẫn đường, quả nhiên lục soát ra độ điệp và mấy chiếc tăng y ở trong phòng Tống Bảo.
Triều Minh hoạn quan ra cung rất dễ dàng, đi mua than củi, thức ăn, vải vóc cũng có thể chạy ra ngoài. Ngoại trừ đại thái giám quen thuộc bên cạnh đế hậu ra, thái giám tầm thường chạy mất cũng không ai quản. Bởi vì phía Nam thành còn nhiều cái yêm tự cung, môn lộ Tử Cấm thành rất hẹp, chỉ có không vào được, muốn đi cũng không ai giữ.
Tống Bảo nói xong hung hăng nhìn Trương Tiến Triều, hận không được nuốt sống y ngay tức khắc.
Đến phiên Trương Tiến Triều, đầu tiên là thở dài một tiếng, ảm đạm nói với Tống Bảo:
- Tống lão ca cần gì như vậy, thật ra thì trong lòng Tán Nữ vẫn không quên được ngươi, nàng đối thực cùng ta, không phải cũng thường len lén đi tìm ngươi sao? Ôi, mặc dù nàng đối thực cùng ta, nhưng trái tim nàng lại không ở bên ta…
- Thối lắm, thối lắm!
Tống Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579290/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.