Có lẽ là Doãn Tân Thương ở Hàm Cốc quan đã quá lâu, lâu tới mức không thể nào diễn tả, cho nên hiện tại gặp phải người có thể đàm binh luận võ như Tần Lâm, chỉ cảm thấy hận rằng gặp nhau quá muộn.
- Thì ra tiên sinh là hậu nhân của Doãn Hỷ, cho nên cái học của Đạo gia dung hòa trong binh pháp.
Bạch Sương Hoa đi tới đây không biết từ lúc nào, vận công lên tiếng nói.
Tần Lâm vỗ trán một cái, lúc này mới hiểu ra lai lịch người này, năm xưa Lão Tử cỡi thanh ngưu qua Hàm Quan, bị Quan Lệnh Doãn Hỷ dùng mọi cách giữ lại, không thể làm gì khác hơn là viết năm ngàn chữ Đạo Đức kinh mới được quá quan. Doãn Tân Thương chính là hậu nhân Doãn Hỷ, mối quan hệ này đã rất lâu đời.
Tâm trạng Doãn Tân Thương cực tốt, đi vào trong bê ra một bộ sách, ngoài bìa viết mấy chữ Bạch Hào Tử Binh. Tần Lâm mở ra xem thử, chỉ thấy lời nói đầu viết rằng: từ xưa người không mưu vạn thế, không đủ mưu một thời, kẻ không mưu toàn cục, không đủ mưu một nước….
Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương. Có lẽ người này còn thiếu sót kinh nghiệm luyện binh thực tế, nhưng hiểu biết về binh pháp thao lược đã đạt đến trình độ cực cao.
- Hai vị hẳn không phải là khách nhân bình thường…
Doãn Tân Thương đột nhiên tới gần thấp giọng hỏi, cười rất là giảo hoạt:
- Nếu là thương nhân tầm thường, há có thể xem hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579201/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.