Ôi, thật ra thì, thật ra thì ta không nghĩ tới nhiều như vậy, chẳng qua là tình cờ nghĩ ra…
Tần Lâm khổ sở gãi gãi đầu:
- Vốn ta vẫn muốn giấu nàng, sợ nàng biết được sẽ không vui, không ngờ rằng vẫn…
- Tiểu oan gia, huynh lo rằng nô gia không vui ư?!
Kim Anh Cơ tức giận, nào có dễ dàng tha thứ Tần Lâm như vậy. Tình lang từ thân thể mình liên tưởng tới mảnh thi thể, may Kim Anh Cơ là Ngũ Phong thuyền chủ thường ném địch nhân xuống biển làm mồi cho cá còn có phản ứng như vậy, đổi lại là nữ hài tử khác, sợ rằng phản ứng còn lớn hơn gấp mười lần.
Tần Lâm cười hì hì ôm vai nàng, thành khẩn nói:
- Bằng không cần gì phải giấu nàng như vậy?! Thật ra Hải Thảo bị hại cũng hết sức đáng thương, hài tử mới hơn một tuổi, bà bà có bệnh suyễn, thường xuyên kiếm chuyện với nàng. Trượng phu lại là một kẻ đần độn yếu đuối…
Kim Anh Cơ nghe đến đó tròng mắt đỏ lên, véo Tần Lâm một cái:
- Thuở nhỏ nô gia đã mất phụ thân, một mình phiêu bạt trên biển, thật vất vả tìm được oan gia huynh lại không được danh nghĩa chính thức. Vốn coi là mình cũng đáng thương, không ngờ rằng Hải Thảo đó còn đáng thương hơn nữa, ít nhất nô gia còn có huynh thỉnh thoảng tới bồi tiếp, Hải Thảo lại vĩnh viễn không thấy được con trai và trượng phu của nàng nữa.
- Cho nên ta phải tận lực giúp nàng báo thù tuyết hận!
Tần Lâm nghĩa chính từ nghiêm nói.
Kim Anh Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579165/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.