- Ta thấy sớm muộn cũng sẽ thu đạo thánh chỉ này trở về, hai người các ngươi cũng không cần thi hành vội. Hãy đi du sơn ngoạn thủy mấy ngày, xem qua phong cảnh Kinh Châu, hẳn lúc ấy chỉ ý mới sẽ tới.
Tần Lâm nắm tay của Trương Tử Huyên, ngoài cười mà trong không cười nói với Khâu Tranh.
Thu hồi thánh chỉ? Khâu Tranh thế nào cũng không dám tin tưởng, cười bồi nói:
- Chẳng lẽ Tần trưởng quan nói đùa? Quân vô hí ngôn, nếu Thánh thượng đã hạ chỉ...
- Nếu có thể hạ chỉ, vậy cũng có thể thu hồi!
Tần Lâm nói như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Tử Huyên quá quan tâm nên bị loạn, khẽ véo vào lòng bàn tay Tần Lâm, lo lắng tìm câu trả lời từ trong mắt hắn.
Nàng tìm được thái độ ung dung không vội vã, trầm ổn vững vàng như Thái Sơn như Đông Hải.
- Yêu ngôn hoặc chúng, nói hươu nói vượn!
Trương Tôn Nghiêu đã băng bó vết thương, giống như chó điên bị thương nhìn chằm chằm Tần Lâm, miệng thở hồng hộc:
- Bản thân ngươi bị lưu đày Quỳnh Châu, còn dám ở đây lớn lối mà không biết thẹn. Thu hồi thánh chỉ ư, hừ, ta không tin, người đâu bắt hắn lại cho ta, tiếp tục tịch biên gia sản Trương phủ!
Đám cẩm y quan giáo thủ hạ Trương Tôn Nghiêu bị mệnh lệnh này làm cho tiến thối lưỡng nan. Bọn họ muốn tuân lệnh đi bắt Tần Lâm, nhưng đã thấy cảnh tượng đình trượng ở ngọ môn, trong lòng còn sợ hãi. Tần Lâm nằm trên thảm, Trương Tôn Nghiêu cầm đình trượng trong tay, kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579150/chuong-819.html