- Ha ha, có lẽ là không chọc nổi, Tần trưởng quan đã lâu không gặp!
Một người tuổi trẻ thân mặc Phi Ngư phục cười nói bên ngoài, bên cạnh y có không ít cẩm y quan giáo đi theo.
Phùng Bang Ninh!
Quả thật Tần Lâm giật mình kinh hãi không ít, từ lần đó Tần trưởng quan của chúng ta thi triển chút kế mọn khiến cho Phùng Bang Ninh bị bá phụ Phùng Bảo đánh cho mông đít nở hoa, vẫn phải ở nhà ‘dưỡng bệnh’ không thò đầu ra ngoài, vị trí quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ vẫn còn bỏ trống.
- Ha ha, thật đúng là đã lâu không gặp, không biết Phùng Chỉ Huy đã dưỡng thương xong chưa? Tần Lâm cười hì hì từ phía sau án đứng lên, đi mấy bước xuống bậc thềm, sau đó vòng quanh Phùng Bang Ninh vài vòng, cảm thấy hứng thú vô cùng nhìn nhìn mông của y, nhìn dáng vẻ dường như muốn kéo quần Phùng Bang Ninh xuống xem thử.
Hồng Dương Thiện cùng Điêu, Hoa đều phì cười, đánh người đánh thẳng vào mặt, Tần Thiếu Bảo của chúng ta không kiêng nể chút nào.
Phùng Bang Ninh không chịu đựng được, thẹn quá hóa giận nói:
- Tần Lâm, ngươi đừng dương dương đắc ý, hôm nay bản quan trọng chưởng Nam Trấn Phủ Ty, chúng ta làm việc trong nha thự Cẩm Y Vệ này, mọi người ra vào chạm mặt nhau hàng ngày, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ cho ngươi biết tay.
Mấy tên cẩm y quan giáo đi theo Phùng Bang Ninh lập tức vuốt mông ngựa, cười nịnh nói:
- Ôi, Phùng công tử đừng tranh chấp với loại người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579124/chuong-793.html