- Tần ca ca… Ôi, bão cát lớn quá, cát bay cả vào mắt…
Lục mập đưa tay giụi giụi mắt, lúc buông tay xuống, cặp mắt y đã trở nên đỏ hoe.
Đương nhiên các huynh đệ quan giáo biết, đôi mắt Lục Phó Thiên Hộ không phải là bị cát bay vào.
Nơi này cách Quy Hóa thành đã không xa, nghỉ ngơi một hồi bèn đi trở về, qua thời gian tàn hai nén nhang, Tần Lâm bèn đi tìm A Lực Ca.
- Ta muốn biết chiếc nhẫn này là vật của ai.
Tần Lâm lấy ra chiếc nhẫn khảm bảo thạch tìm được nơi chỗ ở của mục đồng.
Con ngươi A Lực Ca lập tức phóng đại, nhận lấy chiếc nhẫn, đôi môi giật giật tỏ vẻ do dự.
Quả nhiên có hy vọng! Ánh mắt Tần Lâm sáng lên, chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi không muốn Đại Thành Bỉ Tề và Thoát Thoát phải chịu hàm oan, tốt nhất hãy nói thật với bản quan, ngươi phải biết bản quan đứng về phe các ngươi.
A Lực Ca không do dự nữa, nói thật cho Tần Lâm biết:
- Đây là chiếc nhẫn của Thoát Thoát, y thường đeo trên tay, ước chừng hai tháng trước y đã không đeo nữa, nói không biết đã rớt ở nơi nào. Tần tướng quân, ngài tìm được nó ở đâu vậy?
Sớm biết như vậy… Tần Lâm thở ra một hơi thật dài:
- Vì tìm vật này mà suýt chút nữa lão tử làm mồi cho sói. Không nói nữa, lão tử còn có chuyện quan trọng phải làm.
- Này, này...
A Lực Ca còn muốn hỏi, Tần Lâm đã xoay người ra khỏi trướng.
Chuyện cho tới bây giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579014/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.