Hơn nữa tướng quân đầu đội mũ hồng anh có tới mấy chục người, tất cả binh lính đều mặc trọng giáp, rõ ràng là thân binh tinh nhuệ do tướng quân nuôi dưỡng, trên chiến trường mỗi người đều có thể lấy một địch mười.
- Phật tổ phù hộ!
Ngạch Lễ Đồ bị dọa sợ đến cả người phát run, trong lòng quả thật rất muốn khóc, không biết từ lúc nào mà tướng quân của quân Minh lại không đáng tiền như vậy? Từ lúc nào mà họ đem hai ngàn thân binh gia đinh tập trung lại cùng sử dụng như vậy? Năm vạn đại quân xuất chiến, nhiều nhất cũng chỉ có thể có hai ngàn thân binh gia đinh mà thôi!
Chẳng lẽ là Tổng Đốc Tuyên Đại Trịnh Lạc tự mình mang binh xuất chiến? Tên thư sinh kia có can đảm lớn như vậy sao?
Ông ta vạn lần không ngờ, Trịnh Lạc đánh chết cũng không dám tự mình lãnh binh chạy ra ngoài quan, mà là Tần Lâm buộc đám người kia phải đuổi chạy theo sau!
Nhìn lại Thiên Nhân đội của mình, thực tế đội ngũ chỉ có bảy trăm nhân mã, không phải là đối thủ của quân Minh, Ngạch Lễ Đồ quyết định thật nhanh, mang cờ trắng đi qua, hướng về phía Tần Lâm cầm đầu thét lớn:
- Gia gia đừng đánh, đừng có đánh, chúng tiểu nhân đầu hàng!
Má ơi, Phùng Thiên Tứ cùng một đám tướng quân thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống, Tần Khâm Sai chẳng lẽ là Thiên Sát tinh hạ phàm? Còn chưa đánh mà địch nhân đã đầu hàng rồi, vì sao mà nhanh quá vậy chứ?
Tần Lâm đang ghìm súng ngắm hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579000/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.