Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử miệng đầy thức ăn, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- Ăn ngon, ngon thật!
Tần Lâm cười xấu xa, còn gian giảo hơn cả gian thương ở chợ Nam thành:
- Như vậy các ngươi có muốn ăn thử dê nướng, phô mai, cơm chiên và bánh bao nghệ hay không?
- Muốn, rất muốn!
Hai tên ngốc há miệng thật to, nước dãi chảy ròng ròng.
- Không muốn, không muốn!
Uy Linh Pháp Vương lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, lão đã đoán được Tần Lâm có chủ ý gì.
Ở kinh sư lão vô cùng uy phong lẫm lẫm, hở chút là vào cung hoằng pháp. Đây gọi là bề trên có sở thích, kẻ dưới nhất định càng thích hơn, rất nhiều đạt quan hiển quý như Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh cũng thỉnh giáo Phật pháp với lão, bạc hương hỏa dâng cho lão cũng đã đựng đầy hai rương lớn. Cho nên lão đâu chịu rời đi như vậy, chạy tới vùng Tái Ngoại xa xôi khỉ ho cò gáy?
Sắc mặt Tần Lâm khoảnh khắc trước còn tươi cười, nghe vậy lập tức thu nụ cười lại, giọng lạnh như băng hỏi:
- Thật sự không muốn sao?
- Không, ặc, muốn, muốn!
Vẻ mặt Uy Linh Pháp Vương vô cùng áo não, như cha mẹ chết.
Như vậy mới ngoan ngoãn, Tần Lâm tỏ vẻ rất hài lòng, lại nói:
- Pháp Vương, xem ra lão cũng không thông minh hơn hai tên đồ đệ của mình chút nào, kinh sư có đạt quan hiển quý xu phụng lão, chẳng lẽ trên thảo nguyên còn ít quý tộc Mông Cổ mê tín hay sao?
- Ái chà, không sai!
Uy Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578980/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.