Sau khi xuyên thủng lớp cửa sổ bằng giấy mỏng này, trong lòng cảm ngộ thêm một bậc, nụ cười Tần Lâm tự nhiên có chỗ khác với khi xưa.
Trương Cư Chính từ đàng xa âm thầm quan sát cử động Tần Lâm, không nghi ngờ chút nào hành động hôm nay của Tần Lâm có hiềm nghi phạm tội khi quân. Nhưng bản thân Trương lão tiên sinh vốn không câu nệ lễ giáo, thỉnh thoảng cũng giở chút quyền mưu thủ đoạn, dĩ nhiên cũng không cảm thấy Tần Lâm làm như vậy có vấn đề gì.
Bất quá dùng quyền mưu thủ đoạn, vậy nhất định phải tâm rộng như bể, có lượng cả bao dung. Giống như Vạn Lịch tính tình hẹp hòi, thích dùng đế vương tâm thuật ngược lại có hại vô ích. Những năm qua Trương Cư Chính cũng hơi hối hận vì chuyện này, như vậy tâm cảnh của Tần Lâm sẽ thế nào?
Lần trước Tần Lâm bị sàm ngôn mất đi mặt rồng ưu ái, lúc vào cung gặp Trương Cư Chính mặc dù bước chân vội vã nhưng trên mặt không thấy lo âu. Mà lúc này mặt rồng ưu ái còn hơn cả trước đây nhưng bước chân hắn vẫn ung dung mà trầm ổn, vẻ mặt thản nhiên như thường, không hề lộ ra chút kiêu căng nào.
Trương Cư Chính liền vuốt râu khẽ gật đầu lẩm bẩm:
- Vinh nhục không kích động, không hổ là tường thành của quốc gia, rất xứng với ấn ‘càn thành chi tướng’ mà bệ hạ ban cho. Ủa, vì sao tên này thành thân quá sớm, khiến cho lão phu cũng khó xử vô cùng.
Lúc này mấy vị hoạn quan từ Từ Ninh cung đi ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578974/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.