Bọn Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân nhìn nhau, trong lòng âm thầm buồn bực, chẳng lẽ lần này là lần đầu tiên Tần trưởng quan làm tiền thất bại từ trước tới nay?
Thần sắc Kim Anh Cơ khẽ động, trong làn thu thủy chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ủa, chẳng lẽ là tiểu oan gia muốn…
Mới đầu Tần Lâm thật sự có hơi nản chí, triều Đại Minh đến thời kỳ giữa cuối triều chính lề mề, trì hoãn, công kích, tranh chấp không ngừng nghỉ, tốc độ làm ra phản ứng chậm tới cực điểm. Chỉ cần chuyện không uy hiếp tới an nguy của đế quốc như lửa cháy ngang mày, vậy sẽ trì hoãn vô thời hạn, khiến cho cả quốc gia giống như một con khủng long khổng lồ mà vụng về. Từ ý nghĩa này mà nói, Trương Cư Chính độc đoán chuyên quyền, cũng dùng Khảo Thành Pháp siết đám quan lại tăng cường hiệu suất, thật sự là rất nên làm.
Bất quá rất nhanh hắn đã phục hồi tinh thần, thậm chí khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa mà Kim Anh Cơ đã quen thuộc: vốn cho là phải phí một phen miệng lưỡi, hiện tại lại thuận buồm xuôi gió như vậy, không phải là đúng như mong muốn sao?
- Có lẽ các vị hiểu lầm rồi, ý của bản quan là…
Tần Lâm chậm rãi nói, lại nâng chung trà lên uống một hớp, khơi lên lòng tò mò của mọi người, lúc này mới thấp giọng:
- Nếu chư vị Đại nhân tiên sinh triều đình thích lề mề, Tây Di đánh vào không trông cậy nổi chư vị, vậy sao chúng ta không nghĩ biện pháp bảo vệ mình?
Nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578961/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.