Hoàng Đài Cát gấp đến độ cuống quít, không chiếu cố được quá nhiều, sắc mặt tái nhợt nói:
- Có kêu, Đức Mã nàng kêu một tiếng, mới vừa rồi chúng ta đều quên nói.
Đúng đúng đúng, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích gật đầu liên tục.
Sắc mặt Tần Lâm càng ngày càng cao hứng:
- Trong tờ khai nói lúc ấy các ngươi ở cửa hàng gấm lụa bên đường, nếu các ngươi nghe được, như vậy hẳn chưởng quỹ và người làm cửa hàng cũng phải nghe được. Có lẽ bản quan có thể đi hỏi bọn họ một chút...
- Không không, để ta nhớ lại, ừm, thật ra là nghe lầm, Đức Mã cũng không có kêu, không có kêu...
Hoàng Đài Cát hoảng hốt hai tay xua liên tục, vội vàng đổi lời nói, dáng vẻ quả thật chật vật không chịu nổi, hết sức buồn cười.
Hì hì... Kim Anh Cơ che miệng cười khẽ, lại kéo kéo Kim Anh Cơ:
- Thật… thật là nực cười, rốt cục ta đã hiểu trước kia Tần Lâm làm gì rồi.
- Làm cái gì?
Từ Tân Di chớp chớp mắt to tròn.
Kim Anh Cơ nghiêm nghị nói:
- Làm trò khỉ!
Dứt lời, hai vị mỹ nhân đều cười khom lưng không thẳng nổi.
Các quan viên nghe đoạn đối thoại này ai nấy lộ vẻ dở khóc dở cười. Đây không phải là Tần tướng quân đang làm trò sao, khiến cho Hoàng Đài Cát xoay vòng vòng không phân biệt được phương hướng, vừa phun nước bọt ra đã vội vàng nuốt trở vào, dáng vẻ tiến thối lưỡng nan hết sức khó chịu.
Tần Lâm chuyển sang Triết Biệt, lại hỏi:
- Triết Biệt huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578952/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.