Nhìn lại bộ mặt gian thương của Mục Lạp Đức, thấy lão còn nói tiếng Trung Quốc rành rẽ như vậy, tự nhiên không phải là nhân sĩ quan phương Thổ Nhĩ Kỳ lần đầu phái đến Trung Quốc, mà giống như một thương khách hàng năm ra biển làm ăn, nói không chừng người này tìm Tô Đan mua tư cách cống sứ.
Tần Lâm thấp giọng, đột nhiên ghé vào bên tai Mục Lạp Đức hỏi:
- Lão huynh, nói thật đi, tư cách cống sứ của lão mua hết bao nhiêu tiền?
- Không có, không có tốn tiền, ta là đại thần cung đình Tô Đan, được đặc chỉ tới Trung Quốc triều kiến...
Trong mắt Mục Lạp Đức thoáng qua vẻ bối rối.
Đúng như Tần Lâm suy đoán, lão là thương nhân Thổ Nhĩ Kỳ hàng năm lui tới Ấn Độ dương, duyên hải Trung Quốc, tốn tám trăm đồng Dinar vàng hối lộ hoạn quan bên cạnh Áo Tư Mạn Tô Đan, từ đó thu hoạch được tư cách cống sứ triều kiến Hoàng đế Trung Quốc.
Tần Lâm bén nhạy bắt được vẻ hốt hoảng trong mắt Mục Lạp Đức, trong lòng càng tin tưởng suy đoán của mình, bèn vỗ vỗ vào vai lão, ngoài cười mà trong không cười:
- Mục tiên sinh, lão yên tâm, bản quan có mấy người bạn tốt ở Thủy sư Phúc Kiến Nguyệt Cảng và Thị Bạc Ty Hàng Châu, nếu lần này chúng ta hợp tác khoái trá, ha ha...
Mục Lạp Đức càng thêm giật mình, hợp tác khoái trá tự nhiên không cần phải nói, nếu như trong quá trình hợp tác giở trò gì, tương lai hai nơi Hàng Châu, Nguyệt Cảng thông thương khẩu ngạn, sợ rằng sẽ vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578916/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.