Nhưng thấy ánh mắt của Tần Lâm không hiểu vì sao lá gan trở nên lớn hơn nhiều, Trịnh Trinh bèn vén áo thi lễ với Trương Công Ngư, chúc câu vạn phúc, sau đó chuẩn bị quỳ xuống bẩm báo.
Không ngờ Trương Công Ngư thấy Trịnh Trinh cùng đường với Tần Lâm, dung mạo lại rất xinh đẹp, bèn cho rằng nàng cũng là vị hồng nhan tri kỷ nào đó của Tần Lâm. Lòng nói vị lão đệ này lưu tình khắp nơi, nói ra Trịnh cô nương cũng là đệ muội, ta cũng không thể thiếu lễ phép được.
Trịnh Trinh chúc câu vạn phúc, Trương Công Ngư cũng vội vàng chắp tay đáp lễ, miệng nói ‘lão ca ta xin có lễ!’. Thấy Trịnh Trinh muốn quỳ xuống, lão càng luống cuống tay chân, luôn miệng nói không thể, không thể…
Lần này làm cho dân chúng suýt chút nữa hôn mê. Thời này ngoại trừ Tú Tài, Cử Nhân có công danh gặp quan không quỳ, dân chúng tầm thường gặp thất phẩm Tri Huyện đều phải quỳ xuống, Trương Đại lão gia là chính tứ phẩm Thiêm Đô Ngự Sử, lớn hơn Tri Huyện không biết bao nhiêu mà kể, vì sao y lại đáp lễ Trịnh cô nương, người khác muốn quỳ, y còn luôn miệng nói không thể?
Trong lòng Trịnh Trinh cũng không hiểu vì sao, không tự chủ được nhìn nhìn Tần Lâm. Trong lúc không hay không biết nàng đã xem tên thợ xưởng gạch ngói gặp chuyện không hoảng hốt, vĩnh viễn ung dung trấn định này như đầu não tâm phúc của mình.
Tần Lâm thờ ơ nói:
- Đại lão gia không bảo nàng quỳ, vậy nàng cũng không cần quỳ.
Trịnh Trinh thấy bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578898/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.