Khách nhân râu dê khinh thường cười cười, cầm trong tay một nhàn chương (con dấu không có giá trị pháp lý, con dấu chơi) khẽ vuốt ve. Nhàn chương này khắc từ Điền Hoàng thạch, trơn láng nhẵn nhụi, mặt bên khắc đồ án phượng hoàng uốn lượn tinh xảo, nhìn qua cũng biết xuất xứ từ trong cung cấm.
Thấy nhàn chương này, nụ cười trên mặt Trần Hoạn Chương lại càng thêm rạng rỡ.
Khách nhân râu dê trân trọng thu hồi nhàn chương vào ngực, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng: kế lần này một hòn đá hạ ba con chim, thật là thiệt thòi cho lão huynh!
-----------
Sáng hôm sau Tần Lâm thức dậy, A Sa không biết chạy đi đâu, hắn lệnh cho Lục mập mang hai thân binh ra ngoài đi tìm, thuận tiện hỏi thăm thanh danh trên quan trường của Tri Châu Vương Tượng Càn.
Tần Lâm ăn điểm tâm xong, Lục Viễn Chí mang vẻ mặt đau khổ trở lại, A Sa cười híp mắt theo ở phía sau, tay trái cầm đường hồ lô, tay phải cầm kẹo que, rõ ràng là đã lừa được của tên mập đáng thương.
Lục Viễn Chí rất thích lê la nhiều chuyện ngoài đường phố, đi ra ngoài chuyến này nghe được không ít tin tức, nhất là cái nhìn dân gian đối với Vương Tri Châu.
Vương Tượng Càn được điều từ Sơn Tây Văn Hỷ đến Kế Châu nhậm chức tháng Ba năm nay, Lục Viễn Chí ở trà lâu nghe người ta nói, vị Đại lão gia này xử án công bằng, làm quan thanh liêm, dốc hết sức mình đẩy mạnh triều chính mới, chỉ là hành sự hơi nóng nảy. Năm nay vì hoàn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578841/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.