- Nhìn cái gì vậy...
A Sa vừa bóc hạt dẻ vừa trừng mắt nhìn Tần Lâm.
Trời ơi, con ghẻ này của hắn có phải là người không, năng lực chịu đòn của nó quả thật vô cùng mạnh mẽ. Tần Lâm gãi gãi đầu không hiểu vì sao, nhưng suy nghĩ nó có thể làm tiểu khiếu hóa cả ngày bị người đánh, bị chó cắn, có lẽ thân thể đặc biệt cứng rắn hơn người bình thường. Cũng phải nói hắn đánh con ghẻ không biết bao nhiêu, nhưng trên người nó lại không có vết thương nào cả, ngược lại vết thương của Tần Lâm không ít…
Nhịn đau lau một chút máu chảy xuống, dùng lụa trắng băng bó lại, sau đó Tần Lâm ném mảnh lụa dính máu ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Một mảnh lụa trắng ở giữa nhuộm đỏ máu tươi, Thích Kim và các huynh đệ thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh ngạc nhìn nhìn buồng xe, trong lòng tất cả mọi người cũng không nhịn được thóa mạ: cầm thú!
Dĩ nhiên bọn họ không biết Tần Lâm căn bản là không bằng cầm thú, tên này đang nhịn đau ngón tay, lật công văn tài liệu rào rào, nhìn A Sa đang bóc hạt dẻ rang đường ăn ngon lành, hết sức muốn đạp cho nó một cước văng ra ngoài.
- Này, đại thúc vẫn còn tức giận người ta hay sao?
A Sa nở một nụ cười lấy lòng, nhích lại gần bên cạnh Tần Lâm.
Tần Lâm liếc nó một cái:
- Con ghẻ cút ngay!
- Cùng lắm thì mời ngươi ăn hạt dẻ rang đường, ta vừa mới bóc…
A Sa dúi một nắm hạt dẻ đã bóc vỏ vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578839/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.