Vốn trong mảng nhà dân bỏ hoang kia cũng có vài giếng nước lâu năm không tu sửa, nhưng vào tiết Thu Đông hàng năm lượng mưa giảm bớt, mấy giếng nước này đều khô cạn, chỉ có giếng nước chợ ngựa còn có nước.
Đương nhiên dân chúng không có ấn tượng tốt với những kẻ tự tàn hại thân thể, cam lòng đọa lạc như bọn cái yêm, thương nhân buôn gia súc nơi chợ ngựa cũng không cho đám cái yêm xui xẻo tới lấy nước ở giếng của mình.
Thương buôn lừa ngựa toàn là đại hào khách tài hùng thế lớn, người làm đông đảo, đám cái yêm căn bản không dám tranh chấp với người ta, cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là tránh lui chín mươi dặm, chơi trò du kích với đám thương buôn lừa ngựa. Bọn họ chọn mấy giếng nước ở vị trí vắng vẻ trong chợ ngựa, hôm nay lấy nước ở chỗ này, mai lại đổi địa phương khác, tránh né đối phương. Nếu như bị đuổi kịp, bị thương buôn quất roi ngựa lên đầu cổ, quả thật không dễ chịu chút nào.
Hôm nay chính là lúc đầu ghẻ len lén tới đây lấy nước, thùng nước thả xuống chạm phải vật lạ, lúc này mới phát hiện ra thi thể dưới giếng.
Thần sắc Tần Lâm hơi động, lại hỏi:
- Các ngươi chơi trò đánh du kích với đám thương nhân buôn ngựa, dân chúng chung quanh có biết chuyện này hay không?
- Đều biết...
Đầu ghẻ kéo một tên cái yêm có sẹo trên mặt trong đám đông ra, chỉ vết sẹo nói:
- Xem đi, Tiểu Mao chính là lần trước lấy nước bị thương nhân buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578826/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.