Giục ngựa chạy tới chỗ xa doanh, chỉ thấy khắp doanh toàn là đồ trắng, các tướng sĩ kêu khóc buồn bã. Những hán tử trước đó đứng nghiêm canh gác trong gió tuyết lạnh lẽo, đầu vai tuyết đọng ba tấc vẫn an nhiên bất động, hiện tại ai nấy khóc nước mắt chan hòa.
Du Đại Du trị quân thương lính như con mình, tự nhiên các tướng sĩ coi chủ tướng như phụ mẫu.
Du Tư Cao thân mặc hiếu phục tiến ra chào đón, Ngưu Đại Lực lấy thân phận đệ tử để tang nửa hiếu cho sư phụ, Thích Kế Quang, Trầm Hữu Dung bận rộn giúp đỡ lặt vặt.
Tần Lâm đã sớm biết Du Đại Du làm tướng thanh liêm, hôm qua thấy lão nằm trên giường bệnh hết sức đơn sơ, bên trong trướng trung quân ngoại trừ bảo kiếm, công văn, bản đồ ra không còn của cải gì khác. Cho nên hôm nay đã chuẩn bị năm trăm lượng bạc cho vào trong hộp, Lục Viễn Chí bưng tới đưa cho Du Tư Cao, giúp cho tang lễ.
Du Tư Cao vẻ mặt tiều tụy, dập đầu với Tần Lâm:
- Thay tiên phụ cảm tạ Tần tướng quân. Trước khi tiên phụ lâm chung có dặn dò, tuy rằng tính tình ngay thẳng thanh cao không tốt, nhưng rốt cục cũng đã quen như vậy cả đời, tốt xấu gì cũng phải có thủy có chung. Cho nên ngoại trừ triều đình thưởng cho ra, quan quân trong ngoài doanh, thân bằng cố cựu phúng điếu tiền bạc sẽ không lấy.
Tần Lâm nghe vậy cũng không miễn cưỡng, lệnh cho Lục Viễn Chí thu hồi hộp bạc, trong lòng than thở không ngớt.
Du Đại Du thương lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578810/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.