Trần Khắc Chí kéo Hàn Tiến ra thật xa, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Niên huynh, ngươi biết đại môn Giang Lăng tướng phủ vĩnh viễn rộng mở đối với người nào không, ngươi biết Ty Lễ Giám Phùng Đốc Công vì người nào đánh cháu ruột nửa tháng không xuống giường được không, ngươi biết Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu bị người nào lật đổ hay không? Nếu không phải tiểu đệ nhận ra kịp thời, e rằng lão huynh hỏng bét!
Mắt Hàn Tiến trợn trừng, y ở Hội Đồng quán giao thiệp với Tứ Di lâu ngày dài tháng, những người Di (man di) này đại đa số khiêm tốn cung kính nhún nhường với thiên triều, dần dần khi y quen thói ngạo mạn tự đại. Lúc này nghe đồng liêu nói như vậy mới bị dọa sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh:
- Có… có chuyện như vậy sao?
Trần Khắc Chí nghe khẩu khí Hàn Tiến còn có vẻ không tin, bèn hừ lạnh trong mũi một tiếng, thầm nói ta đây đã làm hết tình đồng niên, nếu như ngươi vẫn còn chấp mê không tỉnh, cho dù là người nào cũng không thể cứu được ngươi nữa.
Mãng Ứng Lý nằm co rút dưới đất giống như chó chết, không ai thèm đếm xỉa tới y. Đại vương tử Đông Hu vương triều Miến Điện vốn là uy phong lẫm lẫm, lúc này đã giống như một con chó bị gãy xương sống, không ai muốn dây vào.
Chủ tớ ba người Tư gia Tuyên Úy Sứ Mạnh Dưỡng Vân Nam là lần đầu tiên được nở mày nở mặt sau khi tới kinh sư, thấy được hy vọng mới.
- Người tốt, triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578777/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.