Cái gì cẩm y quan võ quen thuộc quân sự, nực cười. Tần Lâm lấy phá án nổi tiếng khắp nơi, trước chuyến đi Mật Vân hắn cũng chưa từng đi biên giới một lần nào, sao có thể nói là ‘quen thuộc quân sự’?
‘Lão tử chỉ có quen thuộc chỉ huy cẩm y quân dư đập phá đồ đạc, thu tiền cữ thường lệ mà thôi…’
Tần Lâm cũng bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nhìn thấy ánh mắt của Trương Cư Chính toát ra vài phần hài hước, nhất thời tỉnh ngộ.
Vị Thái Nhạc tiên sinh này nói cái gì sáng soi thiên hạ, đó là giả, nhưng khôn khéo lão luyện, tâm cơ thâm trầm tuyệt đối không sai, lão suy nghĩ trước sau một chút đã gần như thấu triệt từ đầu chí cuối chuyện này.
Cảnh Định Lực đã đủ tư cách thâm niên, lúc trước lại làm không ít chuyện giúp cho Trương Cư Chính, Trương Cư Chính cũng bằng lòng cất nhắc y. Nhưng Tướng gia không nói ra mà muốn Tần Lâm nói, rõ ràng là muốn trả cho Tần Lâm món nợ nhân tình, kể từ đây không ai thiếu ai.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tần Lâm cũng việc nghĩa không nhường ai cả:
- Mạt tướng cho là, kế nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc nên lấy nhân sĩ thanh liêm đảm nhiệm, Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Cảnh Nhị tiên sinh thanh danh cao cả, rất là hứa hẹn trong sĩ lâm, có thể gánh vác trọng nhiệm này.
Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang đều không biết nên nói cái gì cho phải, thầm nhủ trong lòng: vị Tần Chỉ Huy này tưởng mình là ai, chính tứ phẩm cẩm y Thiêm Sự lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578762/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.