Trương Tử Huyên vừa dạo đàn vừa ca, tiếng hát cao vút tận chín tầng mây, ý cảnh hết sức cao xa, đắm chìm trong tiếng nhạc, không bị ngoại vật làm động. Cho dù là cách đó không xa có hai tiểu nha đầu xinh đẹp đang đốt pháo hoa, tia lửa bắn ra tung tóe, tiếng đàn tiếng hát cũng không bị nhiễu động chút nào.
Cuộc đời như mộng, cười những ai si ngốc, rốt cục ai mới là hồng trần si nhi nữ, thiên nhai tình trường khách?
Chợt trên đường mòn vườn hoa truyền tới tiếng cành khô bị đạp gãy răng rắc, tâm cảnh Trương Tử Huyên chợt loạn, ngón tay ngọc thon thả đè chặt dây đàn, im tiếng không ca hát nữa.
- Vì sao lại không đàn nữa?
Tần Lâm cười híp mắt từ phía sau bụi cây đi ra, tiếc nuối nói:
- Tuy rằng ta không thông âm luật, nhưng đoán rằng khúc Mai Hoa Tam Lộng này vẫn còn một đoạn cuối cùng.
- Kẻ làm loạn lòng ta, xin hãy rửa tai lắng nghe...
Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, tay khảy dây đàn, nhất thời thanh nhạc du dương vang lên lần nữa, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cất cao giọng ca:
- Mai Hoa Tam Lộng gọi quần tiên, mây khói mênh mang bách điểu triều. Bướm lượn ong bay ôi rực rỡ, lòng son chiếu tận chín tầng mây.
Lúc này bầu trời đêm quần tinh sáng chói, tiếng đàn du dương tựa như từ bầu trời truyền tới, tiếng ca của Trương Tử Huyên trong trẻo vang xa, tiếng hát cùng tiếng đàn làm bạn, giống như tiếng trời.
Cách đó không xa pháo hoa nở rộ chói sáng, chiếu rọi dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578737/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.