Tần Lâm nghe Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực bàn tán, bĩu môi xem thường.
Lưu Thủ Hữu là nhân vật thế nào, rõ ràng là lão hồ ly xảo quyệt ranh ma. Sau khi là danh thần vào năm Gia Tĩnh, hiện tại quan hàm đã lên tới Tả Đô Đốc, gia Thái Tử Thái Phó, nắm giữ vững vàng toàn bộ hệ thống Cẩm Y Vệ, há là hạng người mềm yếu khiếp nhược?
Lão hồ ly chơi kế mượn đao giết người, một câu ‘Nhất thời Du Lượng’ đã đổ thêm dầu vào lửa vào mối quan hệ giữa Tần Lâm và Phùng Bang Ninh. Nếu so với Phùng Bang Ninh kiêu ngạo ngang ngược, e rằng Lưu Thủ Hữu còn âm hiểm tàn nhẫn hơn nhiều.
Tần Lâm thầm mắng: lão tử trước có hổ, sau có lang, xem ra chiếc ghế đường thượng quan cẩm y này cũng không phải là ngồi vững vàng thoải mái được.
- Sóng trong sóng, sóng trong sóng…
Từ Văn Trường nhịp nhịp chân, cầm đũa gõ chung trà, rung đùi đắc ý hát bài hát nào đó không biết.
Ánh mắt Tần Lâm híp lại, chợt vỗ bàn một cái:
- Lão điên có lời gì hãy mau nói rõ, chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Nếu còn chọc giận bản quan, sẽ trói lão lại thật chặt, bày ra trước mặt mười bình rượu Tức Mặc lâu năm, thế nhưng không cho lão uống một giọt nào cả, xem thử lão có thèm chết hay không.
Từ Văn Trường vội vàng vứt đũa, bàng hoàng sợ hãi thi lễ:
- Ngàn vạn lần không thể, trưởng quan làm chuyện bực này còn ác độc hơn cả giết chết lão đầu tử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578678/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.