Hàm răng Trương Tử Huyên khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ một chút mới nói:
- Khải bẩm phụ thân Đại nhân, hài nhi nghe nói Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ kia cũng ghé mắt xanh Tần Lâm, cho nên chuyện này ngược lại không phải là Từ Bang Thụy muốn thách thức phụ thân, mà là… mà là…
Nàng đỏ mặt, không nói được nữa.
- Mà là dã nha đầu Từ gia muốn cướp vị hôn phu nữ nhi ngoan của ta!
Trương Cư Chính bật cười ha hả.
Lão đã sớm biết rõ nguồn cơn, thử hỏi chuyện trong thiên hạ còn có chuyện nào có thể giấu giếm được vị đệ nhất quyền tướng triều Đại Minh ba trăm năm này?
- Thì ra phụ thân đã sớm biết, còn lừa gạt nữ nhi, vậy cũng là Thủ Phụ đế sư sao?
Gương mặt của Trương Tử Huyên đỏ sắp chảy ra nước, đẩy bả vai phụ thân làm nũng.
Trương Cư Chính trực tiếp viết lời bác bỏ trên tấu chương, suy nghĩ một chút chuyện nhỏ bực này không đủ nhét kẽ răng, dứt khoát đổi một chiếc bút đỏ, viết giúp cả lời phê của Ty Lễ Giám, trực tiếp đưa cho Phùng Bảo dùng ấn phát xuống. Về phần tiểu Hoàng Vạn Lịch đế căn bản là bị lão coi thường bỏ qua, Hoàng đế là học sinh của Trương Cư Chính lão, ngay cả Từ Thánh Lý Thái hậu cũng nói đế sư quyết định là được.
Trương Tử Huyên nhìn phụ thân viết tấu chương bác bỏ một chút, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn muốn làm nũng, chợt thấy Trương Cư Chính không ngừng bút, lại viết một phần tấu chương khác, cười ha hả nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578647/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.