Thế nhưng Tần Lâm lại giấu cuộn giấy đi, sáng sớm hôm sau liền rời Hàng Châu chạy về Nam Kinh. Chuyện này đã khiến cho trong lòng Trần Bạch Sa lo âu thấp thỏm, cố sức suy đoán xem trong cuộn giấy kia viết những gì, trong lòng rối như tơ vò. Y lo lắng không biết tình huống thế này phải đối phó thế nào, tình huống thế kia phải đối phó ra sao, càng nghĩ càng cảm thấy không có nắm chắc...
Có lúc bản thân suy đoán đáng sợ hơn cả câu trả lời, đặc biệt là dưới tình huống vốn đã có tật giật mình.
Cho nên Trần Bạch Sa quyết tâm không đoán nữa, thân là nhân vật kiêu hùng, y quyết định chọn lựa biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất: rút củi đáy nồi.
Dưới Ưng Sầu nhai đã thiết lập lưới mai phục tuyệt đối làm cho Tần Lâm khó thoát, mà Trần Bạch Sa cũng không quên gọi Lý Giáp vốn nóng lòng báo thù đi theo mình. Làm như vậy thứ nhất có thể lấy lòng vị công tử Bố Chính Sứ này, thứ hai cũng có thể tiến một bước cột thật chặt Lý Tự Hiền vào trên thuyền Hải Sa hội.
Nhưng lúc mã đội sắp chạy đến dưới Ưng Sầu nhai, Tần Lâm đột nhiên ghìm cương ngựa, toàn đội nhân mã cũng ngừng lại.
Hắn muốn làm gì? Trần Bạch Sa cùng Lý Giáp núp ở giữa sườn núi không hiểu chuyện gì.
Lại thấy Tần Lâm giơ roi thúc ngựa, cười chỉ lên Ưng Sầu nhai:
- Người ta nói Hải Sa hội đầm rồng hang hổ, Trần Bạch Sa xảo trá nhiều mưu, bản quan thấy bất quá chỉ là hạng người ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578638/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.