Tóc xanh như thác, hồng nhan say lòng người, Tần Lâm cũng không tránh khỏi ý loạn thần mê. Nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng cười nói:
- Đừng hoảng hốt, trong tay ta còn có một lá bài tẩy, sẽ tìm thời cơ tốt nhất đánh ra. Để ta suy nghĩ… hắc hắc, nhất định phải đánh cho con cá mập xuẩn ngốc kia (Hải Sa hội) trở tay không kịp.
Còn có lá bài tẩy? Đôi mắt long lanh của Kim Anh Cơ chớp chớp, âm thầm bấm đầu ngón tay tính toán: trong quan trường Chiết Giang Tần Lâm quen biết Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu, đều không có thực lực thay đổi càn khôn. Chẳng lẽ hắn muốn cầu viện với Ngụy Quốc Công Nam Kinh, hoặc là Trương Thủ Phụ ở kinh sư?
Nghĩ đến làm như vậy sẽ không tránh được giao thiệp với Từ Tân Di, Trương Tử Huyên, Kim Anh Cơ lại mơ hồ cảm thấy chua chát.
Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin nắm chắc của Tần Lâm, không giống như muốn dùng nước xa để cứu lửa gần…
Đại Cù Sơn đảo cũng không phải là hiện trường đầu tiên, nếu đã tìm được phong chu cùng thi thể, vậy không cần thiết tiếp tục ở lại, đoàn người lại đi thuyền trở về Hàng Châu.
Tần Lâm cùng đám quan viên Hoàng công công, Lý Tự Hiền vẫn ngồi chiếc bát lỗ khoái thuyền của Thủy sư Chiết Giang lúc tới, Kim Anh Cơ phái mấy tên hảo thủ kinh nghiệm già dặn điều khiển phong chu, để cho một chiếc đại phúc thuyền hạng nhất tải trọng bốn ngàn liêu kéo đi.
Những thi thể kia đều đặt trong khoang phong chu, hết thảy mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578633/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.