Hoắc Trọng Lâu chỉ trong một năm từ Đương Đầu thăng lên Lãnh Ban, cảm kích tận xương tủy đối với Tần Lâm, vào lúc này càng cố ý lấy lòng hắn, lớn tiếng quát:
- Con cá chết kia, còn không mau cút đi, chờ lão tử mời vào địa lao Đông Xưởng sao?
Trần Bạch Sa nghe vậy vội vàng cùng Triệu Hải Mã, một tả một hữu đỡ Lý Giáp rên hừ hừ dậy, cộng thêm bọn nha dịch cùng ác nô, đả thủ Lý Giáp, tất cả vắt giò lên cổ bỏ chạy thục mạng.
Không ngờ rằng Lục Viễn Chí ranh mãnh, kêu to gọi lại:
- Vì sao không mang thi thể huynh đệ các ngươi đi? Trở lại trở lại, cứ bỏ mặc thi thể bất kể như vậy cũng không coi trọng nghĩa khí chút nào, ngay cả mập gia cũng không nhìn nổi!
Huynh đệ gì chứ… Đoàn người xoay đầu lại, thì ra tên mập chỉ thi thể đầy máu của hai con chó dữ kia.
Bất kể Lý Giáp hay là Trần Bạch Sa vào lúc này đều đã lạnh toát trong lòng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là xoay người trở lại, cho hai tên đả thủ bị thương nhẹ nhất mang thi thể hai con chó dữ đi. Bọn họ vội vội vàng vàng giống như chó nhà có tang, kinh hoảng như cá lọt lưới, quả thật chật vật không chịu nổi.
Không biết là người nào ở trong đám đông nở nụ cười:
- Ha ha, chó săn cõng chó chết, dối lòng không chịu làm chuyện của con người, sớm muộn gì cũng trở thành chó chết.
Tất cả dân chúng đều buột miệng cười to, uất ức bị đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578622/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.