- Ha ha, người tuổi trẻ quả nhiên hiếu thắng.
Từ Bang Thụy chĩa ngón tay cái lên.
Y đang định nói tiếp, Từ Duy Chí ở bên cạnh liếc mắt nhìn cha mình, nháy mắt ra hiệu:
- Cha, người uống quá nhiều rồi…
- Lão tử không có say, uống ba chén nữa cũng không có chuyện gì, không tin con xem đây...
Từ Bang Thụy bưng chén rượu vàng to tướng lên, rót vào cổ họng òng ọc, sau đó cười lật úp chén không:
- Thấy chưa, tửu lượng lão tử của con còn rất tốt phải không, ha ha… hức…
Tiếng cười ngưng bặt, bởi vì Ngụy Quốc Công đã ngoẹo đầu gục xuống bàn.
Từ Duy Chí vừa gọi nha hoàn tới đỡ phụ thân, vừa nhìn Tần Lâm cười:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, gia phụ rất lâu không có uống vui vẻ sướng khoái như vậy, làm cho Tần thế huynh chê cười.
Tần Lâm chịu đựng cảm giác say, chắp tay nói:
- Sao dám, Quốc Công gia uống thống khoái khí khái phi phàm, loáng thoáng có thể thấy được phong thái lệnh tổ Trung Sơn Vương năm xưa thúc ngựa hoành thương, đuổi cổ Mông Nguyên ra khỏi sa mạc phía Bắc.
Từ Duy Chí nghe Tần Lâm khen công lao năm xưa của tổ tiên mình, tất nhiên lòng tràn đầy vui mừng, dặn dò nha hoàn đưa phụ thân về phòng, nấu canh giải rượu cho y uống. Còn mình nắm tay Tần Lâm mở trung môn đưa hắn ra ngoài.
Trở về phủ nằm mê man trên giường một trận, Thanh Đại lại tự tay pha trà giải rượu đưa tới cho hắn, Tần Lâm ngã đầu ngủ thẳng tới sáng sớm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578588/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.