Lưu Nhất Nho cùng Cảnh Định Hướng ngơ ngác nhìn nhau, hai người bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội sửa trị Tần Lâm, lại không nghĩ rằng sau đó không ai gánh vác phá án, bị Tần Lâm chơi trò muốn bắt cố thả, lại lập tức lâm vào tình cảnh lúng túng.
- Tiểu tử này cũng có chút bản lãnh, dám chơi trò này trước mặt một đại quan chính nhị phẩm triều đình.
Từ Bang Thụy gật đầu liên tục, trong lời nói rất là thưởng thức đối với Tần Lâm.
- Vậy phụ thân còn không nói giúp hắn?
Từ Tân Di lắc lắc phụ thân cánh tay, thấp giọng làm nũng nói:
- Phụ thân chỉ nhìn hắn bị người ức hiếp, ngay cả nữ nhi cũng không nhìn nổi nữa.
Từ Bang Thụy chẳng qua chỉ cười không đáp.
Các vị hiển quý Nam Kinh thành không khỏi bàn tán xôn xao, trấn thủ thái giám Quách Thăng nói:
- Chúng ta nghe người trong cung nói, Tần tiểu ca này phá án ở Kinh Vương phủ rất thần kỳ, Phùng công công cũng từng khen hắn, vì sao Lưu Thị Lang lại nói...
Hoàng công công vội vàng tiếp lời:
- Chính tai tiểu nhân nghe Từ Thánh Thái hậu nói, họ Tần xử lý minh bạch trong vụ án Kinh Vương phủ, giúp cho phụ tử Kinh Vương hòa hảo, bảo toàn thể diện thiên gia.
Ngoài ra có mấy quan viên con gái được Tần Lâm cứu ở thi hội Yến Tử cơ, thấy trong lời nói Quách Thăng cùng Hoàng công công cố ý giúp đỡ Tần Lâm, cũng đứng ra nói tốt thay hắn.
Sắc mặt của Lưu Nhất Nho, Cảnh Định Hướng càng trở nên khó coi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578546/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.