Cứ như vậy tiến hành suy đoán, hết thảy nghi nan trong khoảnh khắc tự động giải khai, tất cả hiện tượng không hợp lý đều có giải thích hợp tình hợp lý.
Kế tiếp dùng nước trà còn thừa lại trong bình trà Ân tiểu thư thí nghiệm trên động vật, là hoàn toàn xác nhận suy đoán trước đó. Nếu như là một tội phạm khác bỏ thuốc mê Hoa Hồng, Liễu Lục, khó có lý nào lại bỏ qua cho Ân tiểu thư. Hôn mê bắt đi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều so với bắt giữ bằng bạo lực lúc còn tỉnh, ít nhất không sợ người bị hại gào thét gây phiền phức.
Cho nên kết luận chỉ có một: Ân tiểu thư tự mình bỏ thuốc mê hai tên nha hoàn, đi ra ngoài gặp gỡ cùng tội phạm, cuối cùng bị hại ném xuống hồ.
Tần Lâm nói hết ra những phân tích này, mọi người nghe thấy ai nấy đều trợn mắt há mồm, mặc dù kết luận làm người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng từng lời từng chữ hợp tình hợp lý như vậy, lại không thể không tin.
Phù... Vương Thế Trinh thở dài một cái, than thở:
- Nếu không phải Tần tướng quân chỉ điểm bến mê, bản quan vẫn như người trong mộng!
Vị Minh chủ văn đàn này quan sát Tần Lâm với ánh mắt thưởng thức, càng kiên cố hơn quyết tâm giữ vững hữu hảo với hắn. Nếu như trước đây cho con trai Vương Sĩ Kỳ đi Dương Châu báo tin là cân nhắc nhiều hơn đến chuyện Tần Lâm giao hảo cùng Trương Tử Huyên, gián tiếp liên quan tới Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính, lần này hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578538/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.