- Nếu như tất cả tội phạm đều muốn tìm Đề Hình quan báo thù, Đề Hình Án Sát trên đời này đã sớm bị giết sạch rồi. Há lại có lý như vậy?!
Lưu Nhất Nho nói lời này có đạo lý, tất cả mọi người gật đầu khen phải. Làm quan địa phương một năm không biết xử bao nhiêu án tử hình, có mấy lần nghe nói người thân tội phạm báo thù giết chết ty quan?
- Đúng vậy, lão phu chính… chính trực… đường đường chính chính…
Vương Bản Cố lẩm bẩm mấy câu này vài lần, dường như đang tự thôi miên mình, khiến cho người bên cạnh nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Chợt lão khom lưng cầu khẩn Vương Thế Trinh:
- Nguyên Mỹ huynh, Thuận Thiên phủ các ngươi sai dịch đông đảo, lại có thật nhiều Bộ Đầu, hôm nay ngu đệ mạng nguy trong sớm tối, kính xin ngươi phát hạ hỏa thiêm (một loại thẻ bài kỳ hạn trong một thời gian nào đó phải bắt được tội phạm) ra kỳ hạn cho người truy nã đám giặc Oa này, bằng không mạng nhỏ của ngu đệ ắt phải mất vào tay giặc Oa.
Vương Thế Trinh đối với Vương Bản Cố cũng không có gì, nhưng trước đó Lưu Nhất Nho đã đắc tội y. Thân là đường đường Phủ Doãn Thuận Thiên, lúc trước y khuyên nhủ hai bên gần như là van xin năn nỉ, vào lúc này đối phương cầu xin, y cũng phải làm bộ làm tịch một chút, cười ha hả nói:
- Thuận Thiên phủ của bản quan cũng không lo được chuyện tập nã giặc Oa, không giấu gì các vị, những bộ khoái thủ hạ bản quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578497/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.