Hết thảy các công tử tiểu thư đều trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, theo đám sơn tặc kia xuất hiện, hết thảy hiểu biết trong quá khứ đều bị điên đảo, tài tử là bọc mủ trứng mềm, mà ngốc bá vương Thường Dận Tự này lại thành thần bảo hộ.
- Dường như tên ngốc bá vương này cũng khá lắm.
Mấy vị khuê các tri giao hạ giọng nói nhỏ bên tai Cao tiểu thư.
Tần Lâm lo lắng trong lòng, đi qua đi lại trên đỉnh đồi tìm kiếm kế sách thoát khốn.
Yến Tử Cơ từ trên đất liền kéo dài ra giữa sông, ba mặt toàn là nước, chỉ có một mặt giáp đất liền. Hiện tại bị đám người áo đen vây khốn, muốn đi tựa hồ chỉ có thể nhắm vào dòng sông.
Vỗ vỗ trán Đạp Tuyết Ô Chuy, Tần Lâm hỏi nó:
- Tiểu Hắc tiểu Hắc, ngươi có biết bơi lội hay không?
Con ngựa hí dài, gật đầu một cái.
Trời ơi, như vậy cũng được sao? Tần Lâm cũng không biết ngựa có thật sự nghe hiểu được hay không, bất quá loài ngựa biết bơi, Đạp Tuyết Ô Chuy thần tuấn như vậy, mình ôm lấy cổ nó theo đường thủy chạy đi xin cứu binh, tựa hồ cũng là biện pháp tốt.
Tần Lâm dắt tiểu Hắc đến cuối Yến Tử Cơ, chỉ chỉ mặt sông.
Đạp Tuyết Ô Chuy chỉ nhìn xuống dưới, lập tức bốn vó nằm lui về phía sau, đầu lắc như điên cuồng, miệng sùi bọt trắng dường như muốn nói:
- Má ơi, làm ta sợ muốn chết, ngươi cho rằng đây là nhảy cầu hay sao?
Thì ra mặt giáp sông của Yến Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578471/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.