Diện tích Bá Hộ Sở chật hẹp, bởi vì là phân quản tuần tra bên trong thành, cũng không có nuôi ngựa, vốn là Tần Lâm muốn mua ngựa nhưng lo lắng không có chỗ nuôi. Nếu Từ Duy Chí đáp ứng cho mượn một phần vườn hoa phía Đông, vậy thì không thành vấn đề.
Biết được sẽ đi mua ngựa ngay bây giờ, Lục mập cùng Ngưu Đại Lực đều cao hứng xoa tay.
- Hai ngươi...
Tần Lâm chợt ôm bụng cười như điên:
- Chớ, chớ cỡi ngựa, nên mua voi mà cỡi! Với thân thể các ngươi, cũng chỉ có voi mới chở nổi!
Tên mập cùng Ngưu Đại Lực nhất tề đảo cặp mắt trắng dã: Tần Lâm đây là kỳ thị hết sức trần trụi.
Chợ ngựa Nam Kinh ở An Bí phường bên trong Tụ Bảo Môn, chỉ cần có bạc, loại ngựa tốt tới mức nào cũng có thể mua được.
Tần Lâm vừa đến chợ ngựa, nhìn thấy hắn là một Bá Hộ Cẩm Y Vệ tuổi còn trẻ, đều cho là thế tập công tử gia nhà nào tới, rất nhiều người môi giới xông ra tranh nhau mời gọi. Cuối cùng một người phương Bắc vừa ốm vừa cao thắng, bởi vì y chỉ nói câu:
- Không cần biết ngựa các ngươi là loại nào, làm sao hơn được Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của ta?
Quả nhiên hảo mã!
Chỉ thấy ngựa này thân cao chân dài, khắp cả người trắng như tuyết, từ đầu tới chân không có sợi lông tạp nào. Dưới cổ có bờm nhìn qua giống như sư tử, vừa thấy người đến lập tức khịt mũi hí vang, không an phận dùng chân đá đá, khiến cho bụi đất tung bay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578454/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.