Thế nhưng những nha môn không thể kiếm chác được gì như Đô Sát viện, Quang Lộc tự, cùng với tiểu quan những ngành khác không có thế không cầm quyền, không kiếm được tiền bên ngoài, hao tổn trong kinh lại lớn, ai nấy nghèo xác nghèo xơ, nhà chỉ có bốn bức vách trống không.
Hoắc Trọng Lâu cũng thiệt thòi như vậy, ở Đông Xưởng mười mấy năm không ra bên ngoài đảm nhiệm chức quan, hơn nữa lòng ham công danh rất nặng, không chịu đánh mất thân phận kiếm tiền bằng thủ đoạn bất chính. Nếu không lấy võ công của y cho dù là đi đánh cướp cũng sớm phát tài, cho nên chớ nhìn bề ngoài y uy phong lẫm lẫm, trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi, lão bà hài tử đỏ mắt trông chờ chuyến này y làm việc xong trở về, mang theo vài lượng bạc phí sinh hoạt.
Nghe Tần Lâm không có ý thu hồi vàng, trong lòng Hoắc Trọng Lâu lập tức buông lỏng, vội vàng thu năm lượng vàng trở về, gương mặt từ trước tới nay vẫn chất phác vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười nịnh hót, lại mang theo vài phần mất tự nhiên:
- Tần Tổng Kỳ nói như vậy quá khách sáo, Hoắc mỗ thật sự không biết lấy gì báo đáp…
Thế nhưng Tần Lâm cười quái dị hai tiếng:
- Coi như là sư phụ cho đồ nhi lễ ra mắt đi!
Hoắc Trọng Lâu ngạc nhiên, vốn định nổi giận nhưng cuối cùng không có phát tác, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng chẳng qua là ngượng ngùng cười nói:
- Hắc hắc, chuyện này… Tần Tổng Kỳ nói đùa, bất quá chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578427/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.