Bắc Bình nhập đông, hạ khởi trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi dầy đặc, Vương phủ bế môn miễn tiếp khách, Chu Lệ cũng không giả điên nữa, cùng Từ Văn ngồi vây quanh lò sưởi, cầm một quyển sách, gật gù đắc ý kể chuyện xưa cho mẫu lão hổ*. [*cọp mẹ]
Thác Bạt Phong tới.
Thác Bạt Phong vừa vào đã đến trước mặt Chu Lệ, nói: “Cho ta một lượng bạc”
Từ Văn đang say sưa nghe đọc sách, bị cắt ngang giữa chừng liền nổi lửa giận, nói: “Không có. Muốn làm cái gì?”
Thác Bạt Phong không đáp, nhìn chằm chằm Chu Lệ đưa tay vào ngực lấy tiền, Từ Văn lại nói: “Cao lớn như vậy mà vô tích sự, ăn thì nhiều, khó trách nhị đệ ta nuôi không nổi ngươi…”
Chu Lệ thấy tiện nội bất mãn, không dám móc tiền ra, nói: “Phong nhi định làm gì vậy? Trước nói nghe thử”
Thác Bạt Phong nói: “Dẫn Vân Khởi đi chơi, mua thức ăn”
Từ Văn đảo nhãn châu tử*, nói: “Cho đi” [*con ngươi]
Chu Lệ lúc này mới đem bạc đưa cho Thác Bạt Phong, chỉ chỉ lên giá tử, nói: “Mang theo vi cân*, cẩn thận gió lạnh thổi ho khan” [*khăn choàng cổ]
Thác Bạt Phong hờ hững đi lấy vi cân, Từ Văn lại phun tiếp: “Không biết trên dưới, phải gọi là tiểu cữu gia…”
Thác Bạt Phong lẩm bẩm niệm: “Ta ở trên, hắn mới ở dưới…” =))
Từ Văn nháy mắt tức xù lông, đang định chống nạnh mắng hắn, Chu Lệ vội vàng đọc lớn: “Lại thấy Triệu Tử Long kia một thân giáp bạc…”
Lực chú ý của Từ Văn bắt đầu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/1986014/chuong-19.html