Tiểu Vân Khởi lo sợ đi theo sau lưng tiểu Thác Bạt Phong, báo cáo: “Sư ca, hôm nay ta đói quá chịu không nổi, ăn của ngươi một cái bánh” 
“Bánh ở đâu ra?” 
“Lúc Hoàng tôn dùng bữa giấu hai cái, chia cho chúng ta mỗi người một cái, ta đã ăn luôn cái kia của ngươi” 
Tiểu Thác Bạt Phong thần bí “Hư” một tiếng, lấy tay áo phủi vụn bánh dính ngoài miệng tiểu Vân Khởi xuống, tả hữu nhìn quanh, lôi kéo nó, hai đứa đứng sau giả sơn* ở ngự hoa viên. [*hòn non bộ] 
Tiểu Thác Bạt Phong tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ tranh vòng vòng trên mặt đất, nói: “Mới vừa rồi sư ca thấy được chuyện này” 
Tiểu Vân Khởi nói: “Chuyện gì?” 
Tiểu Thác Bạt Phong nói: “Đi ngang qua Thanh Uyển điện, nghe thấy nữ nhân la hét…Bám trên cửa sổ nhìn một hồi, Hoàng thượng đang đánh quý phi, còn gục trên người nàng mà lay động lay động…” (+_+///) 
Tiểu Vân Khởi ngây thơ ô ô nói: “Sao lại đánh nàng? Quý phi không phải là đại mỹ nhân hay sao?” 
Tiểu Thác Bạt Phong xì một tiếng khinh miệt nói: “Không phải là đánh cái loại này!” Tiện tay ném nhánh cây, đưa tay tới ấn tiểu Vân Khởi. 
“Như thế này, hai chân kẹp lại. Đem y phục thoát sạch…” 
Tiểu Vân Khởi hết sức mờ mịt, bị tiểu Thác Bạt Phong đẩy nằm trên cỏ sau giả sơn, tiểu Thác Bạt Phong “Ân” “Ân” sáp tớp hôn một hồi, tiểu Vân Khởi buồn cười nói: “Này không phải đánh nhau. Hoàng thượng là đang thương nàng!” 
Tiểu Thác Bạt Phong vẫn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/1985999/chuong-6.html