Trong đêm vang tiếng ve sầu và ếch kêu, cùng với gió và tiếng bước chân lẫn lộn..
"Tránh ra! Ta có chuyện quan trọng cần cầu kiến đại nhân!"
"Đây là chỗ ở của công chúa, cho dù là Cẩm Y vệ, ngươi cũng không được phép vào!"
"Ta không có xông vào, nhưng công chúa đã phái người tới dặn chúng tôi chờ trước. Nhưng chúng tôi có chuyện cấp bách muốn tìm Thẩm đại nên trực tiếp tới nơi đây."
".. Công chúa nhà ta bảo ngươi chờ ư? Đúng là hoang đường mà!"
Trong nhà, Noãn Hương đã bị thay thế bởi hương vị của đêm lạnh, Lưu Linh nghe thanh âm càng ngày càng gần, nhìn thấy diện mạo thiếu niên trước mặt, Thẩm Yến duỗi tay ra vuốt ve mái tóc mềm buông xõa trên má nàng, hờ hững nói: "Nếu chịu xin lỗi và đừng gây sự với ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi"
Lưu Linh quay về phía hắn, "Nếu ngươi cũng xin lỗi và không trêu đùa ta, ta cũng sẽ tha cho ngươi."
Thẩm Yến nhìn xuống, như sao lạnh ở trên đỉnh Thương Sơn, xa xôi mà trong trẻo lạnh lùng nói: "Nếu thật sự là bị người khác phát hiện, là nữ nhân, ngươi ắt chịu thiệt thòi hơn."
Lưu Linh lấy tay ôm cổ hắn, áp sát vào người hắn, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Làm sao thế? Không phải có Thẩm đại nhân ngươi che chở ta rồi sao?" Tay kia giơ lên thắt lưng của hắn, bị tay Thẩm Yến ấn và giữ trở lại.
"Công chúa, Cẩm Y Vệ đến, cầu kiến Thẩm đại nhân." Từ trong sân đã vang lên tiếng thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423133/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.