Dưới ánh trăng, dòng nước hai bên âm u trùng điệp nặng nề, nước sông hiện lên ánh sáng màu đen lúc gần lúc xa chạm lên mạn thuyền, sau một âm thanh thật tinh tế lại từ từ trôi xa. Chúng trôi phiêu lãng trong dòng nước, trôi đi nhưng khi còn chưa biết mục tiêu là gì.
Lưu Linh đứng ở đầu thuyền, ôm lấy ngọn đèn tầm thường vô cùng trân trọng. Ngọn đèn đã bị tắt khi chìm vào nước, nhưng Lưu Linh vẫn còn nhớ mỗi một chữ viết trên ngọn đèn.
Chúc nàng vạn sự tốt đẹp.
Qua nghìn nghìn vạn vạn lần, nhưng chỉ chỉ cần những chữ này là đủ rồi.
Thiếu nữ mặc cẩm y mái tóc đen nhánh, trong ánh đèn, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, tay áo bị gió thổi bay thành đường cong.
Vào khoảnh khắc này, nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong lòng lại bình tĩnh không gì so sánh được.
Thuở nhỏ khi tâm tính nàng gặp lúc suy kém nhất, vô số thầy thuốc tới tới lui lui giúp nàng ổn định lại. Thân thể nàng không có bệnh, bệnh là ở tim của nàng. Chuyện gì nàng cũng không nói với người khác, lúc đột ngột phát bệnh, mọi người đều nghĩ nàng phát điên rồi.
Vị trưởng lão thăm bệnh cho nàng lâu nhất trong thái y viện nói với nàng, "Quận chúa, người có thể nói hết mọi sự người nhìn thấy cho lão phu được không. Một đứa trẻ năm tuổi, sao có thể chịu trách nhiệm cho cái chết của một người lớn? Quận chúa, người nên học cách tha thứ cho chính mình."
Lưu Linh nói, "Không" nàng cự tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423074/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.