Lục Minh Sơn không nói một lời.
Nhạc Linh cảm giác như bản thân bị ném vào hố sâu của sự tuyệt vọng, nàng thuận theo cánh cửa tuột xuống, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn viện của mình bị đám hạ nhân tùy ý ra ra vào vào, xới tung mọi thứ. Bọn chúng đến tìm chứng cứ chứng minh nàng cấu kết với người ngoài, nhằm danh chính ngôn thuận định tội nàng.
Một chút tôn nghiêm cũng không có.
Nhạc Linh cảm thấy thời gian trôi qua sao mà dài dằng dặc, não bộ mù mịt, đặc quánh, nàng còn chẳng rõ bản thân đã chịu đựng ra sao.
Rất lâu sau nghe thấy trong phòng có người vui mừng reo lên: “Tìm được rồi!”
“Mau đem ra đây!!” Đám người Lục gia ngồi chờ bên ngoài mặt mày phấn chấn, Lục Minh Sơn thoáng trù trừ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng.
Nhạc Linh chỉ cười lạnh.
Quần áo, hầu bao đều bị cắt tả tơi, rất nhiều mảnh giấy được giấu cẩn thận theo đó rơi ra, bên trong là vô số ám hiệu. Hai cha con Lục Minh Sơn nhìn nhau, trong ánh mắt nặng nề thoáng vẻ vui mừng. Chỉ cần chứng minh Nhạc Linh là nội ứng, chỉ cần có thể định tội Nhạc Linh, như vậy cha con họ có thể dễ dàng vượt qua cánh cửa này rồi.
Lục Minh An phô trương thanh thế, cầm nắm giấy ném vào mặt Nhạc Linh, hung ác nói: “Chứng cứ vô cùng xác thực, Nhạc Linh ngươi còn lời gì để nói không?”
Hắn tỏ vẻ đau lòng, nhưng người Nhạc Linh phản bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423036/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.