Lưu Linh không cùng tiến cung.
Nàng ngồi dưới gốc lê trong hậu viện, tiếp tục sửa bản vẽ còn đang dở cửa Thẩm đại nhân lần trước. Nhưng lại chẳng tài nào tập trung nổi, cả đêm cứ suy nghĩ mãi chuyện của Từ Thời Cẩm. Những khoảnh khắc thân thiết của cả hai từ tấm bé đã mờ dần trong tâm trí, mơ hồ tới mức làm người ta khó chịu.
Người khó có thể kết bạn nhất lại thực sự trở thành bạn. Từ nhỏ đến lớn, thứ khắc sâu trong ký ức của nàng nhất chính là nụ cười trên gương mặt Từ Thời Cẩm. Đó là một cô nương tốt tính, chẳng nổi giận với ai bao giờ, nét cười lúc nào cũng chân thành và tha thiết lạ kỳ. Dù không thể xem là hiền lành lương thiện, song cũng nào tới mức bị gọi bằng cái danh ác độc. Một cô nương thông minh cơ trí là thế, sao có thể tự đẩy mình đến hiểm cảnh như bây giờ.
Việc này thực sự không giống phong cách của Từ Thời Cẩm.
Quá nửa đêm, Thẩm Yến mới rời cung, chàng nói đáp án cho Lưu Linh, “Không gì là không thể cả, nếu tất cả mọi người đều muốn nàng ta chết, vậy thì nàng ta chỉ có thể chờ án tử.”
“Chết? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Lưu Linh kinh sợ đứng phắt dậy, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ tới nước này, “Cứ coi như cô ấy bị hãm hại... Nhưng... mặc dù mưu hại hoàng tử là tội chết, nhưng... nhưng nếu người đó là Thái tử, quan hệ của y và Tiểu Cẩm trước kia tốt như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423011/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.