Lông mi Thẩm Dục khẽ run lên.
Từ khoảng cách gần như thế, y có thể thấy Từ cô nương chủ động ôm lấy mình, mái tóc nàng hỗn loạn, trán ướt mồ hôi, khuôn mặt có hơi lấm lem nhưng không thể che hết đi nước da trắng nõn của nàng. Hai gò má nàng hây hây đỏ, hàng mi mềm mại rủ xuống che đi đôi mắt thoáng tránh né rồi lại nhìn thẳng vào y, trong trẻo mà đắm say, vừa trực tiếp vừa to gan. Môi lưỡi nàng chủ động truy đuổi y, ngọn lửa bùng lên thay thế sự lạnh lùng.
Từ Thời Cẩm chưa bao giờ hôm y.
Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, vốn đã có thể nên duyên vợ chồng. Trong tưởng tượng bản đầu của Thẩm Dục, y có thể hôn Tiểu Cẩm. Nhưng hiện thực, trước nay y vẫn luôn duy gì khoảng cách với Từ Thời Cẩm, bọn họ giống bạn bè, nhưng giao tình còn chẳng thể bằng được bạn bè. Nói là người yêu, Từ Thời Cẩm lại theo đuổi người khác.
Đôi mắt hàm chứa tình ý của nàng, chưa bao giờ là giành cho y.
Nhưng hiện tại, nàng chủ động hôn y.
Dù không phải tình yêu, nhưng cũng là thích rồi phải không?
Nhất định là nhiều hơn thích một chút nhỉ?
Thẩm Dục kinh ngạc nhìn nàng, nếu trong tim có một giọt nước mặt – vậy là đủ. Y chỉ cần Tiểu Cẩm quay đầu lại nhìn mình một lần, dù chỉ một nháy mặt thôi cũng được. Y chỉ muốn nàng ghi nhớ mình. Không phải ơn huệ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423007/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.