Gió tuyết vờn quanh, ánh mắt mê loạn. Cô nương nhợt nhạt thon gầy nằm trên đất, tay chống mặt đất lạnh thấu xương. Gió rất to, tóc dài rối loạn xõa tung và vạt áo bay lên triền miên cùng chỗ, tựa như gông xiềng ở sau lưng lôi kéo nàng. Nàng lặng yên quỳ xuống bên miệng vực, nhìn xuống đáy vực, hồn bay phách lạc.
Mây trắng bao phủ bên dưới, trống rỗng, chỉ có vài đám mây.
Nàng muốn biết vách núi này cao bao nhiêu, có lẽ chỉ mấy mươi trượng, vậy thì hoàn toàn nằm trong phạm vi mà Thẩm Yến có thể khống chế.
Nàng hy vọng xa vời, rằng bên dưới liệu có lũ lụt hay không, có nước đọng chứ, hoặc quán tính không lớn như vậy, để chàng thoát chết?
Nàng kỳ vọng bên vách núi có cành cây, sơn động, chạc cây, có thể để cho Thẩm Yến có sức thoát thân.
Thế nhưng nàng càng mong muốn thì lại càng tuyệt vọng.
Nào có chuyện tốt như vậy?
Chàng ấy cũng nói chàng không còn sức nữa rồi...
Nàng ở chỗ này, ngay chỗ này. Biển mây cuồn cuộn, sương mù giăng đầy. Liên tục bay đến, như thủy triều của thời gian, nhìn chẳng thấy đáy.
Người kia từng cùng nàng ngồi nơi vách núi, cùng nàng ngắm mặt mọc lặn, chim bay thành đàn, nay lại rời bỏ nàng.
Nàng mong muốn ở cùng chàng xiết bao, nhảy thẳng xuống. Nhưng chàng lại nói, ta cầu xin nàng.
Nàng có thể không nghe, có thể từ chối, có thể nhất định phải đi theo chàng. Nàng cũng có thể giống như ngày trước, bất kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2422977/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.