Chương trước
Chương sau
- Hỏa hầu của ngươi còn chưa đủ! 

Cơ mặt Vũ Hóa Điền lại giật, trong tiếng cười gằn thình lình xông tới thật nhanh, đánh một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm thật mạnh vào ngực Khuất Chấn Lôi. Lập tức thân hình y bay ra sau, va vào cột phát ra một tiếng bịch trầm đục, nhất thời mặt như giấy vàng, khóe miệng máu tươi tràn ra.

Đám sai dịch Đông Xưởng nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hóa Điền càng thêm phần kính sợ.

Lạc Tư Cung cả kinh trợn mắt há mồm, hai người này đã là thủ hạ vô cùng đắc lực của y, không nghĩ tới một tên bị hù dọa đến nỗi không dám ra tay, một tên khác mới hơn mười chiêu đã bị đánh nằm xuống, thật đúng là chuẩn bị chưa kịp.

Đương nhiên Lạc Tư Cung lợi hại, thủ hạ của y cũng không phải là loại hiền, nhưng hai vị Tào Thiếu Khâm cùng Vũ Hóa Điền này chính là người hung danh vang dậy, lòng dạ độc ác, võ công cao cường, lại thêm tâm tính ác độc tàn nhẫn đứng đầu trong toàn bộ Đông Xưởng. Duy chỉ có năm xưa bởi vì dính líu tới vụ án Phùng Bảo mới chịu xui xẻo, bị Tần Lâm lấy thuật thay hình đổi dạng hoàn toàn thu phục.

Nói riêng về âm ngoan hung tàn, hai vị này còn xếp trên Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, chớ nói Hùng Thiên Mãnh Khuất Chấn Lôi, cho dù là Lạc Tư Cung cũng còn kém người ta ba phần hỏa hầu.

Lạc Tư Cung trợn mắt há mồm, quả thật khóc không ra nước mắt: vận may Tần Lâm cũng thật tốt quá, không biết tìm đâu ra hai nhân tài như vậy…

- Bệ hạ có chỉ... 

Thái giám Thượng Bảo giám Trương Tiểu Dương dẫn năm ba tên tùy tùng ngang nhiên đi thẳng vào, làm như không thấy thế cục quỷ dị trong nha môn Đông Xưởng, mũi hất lên trời, giọng âm dương quái khí nói:

- Bệ hạ cho vời Đề Đốc Đông Xưởng Lạc Tư Cung vào cung gặp mặt cấp tốc!

Dứt lời y nhìn bọn Hoắc Trọng Lâu gật đầu một cái, cũng không chờ Lạc Tư Cung đưa tiễn đã vung tay áo xoay người rời đi.

Mọi người kinh hãi trong lòng: tuy Lạc Tư Cung chưởng quản Đông Xưởng hiện tại gặp phải cục diện cũng gần giống như Tần Lâm lúc trước, chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám rõ ràng không phải là một đảng của y. Nhưng khi trước Tần Lâm có thể thu phục hai đại trợ lực Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền để khống chế Đông Xưởng, bây giờ Lạc Tư Cung cũng không có cơ hội như vậy.

Thời thời thế thế…

Chỉ không biết Vạn Lịch gọi y vào cung vì chuyện gì.

-----------

Tử Cấm thành, ngự thư phòng.

Vạn Lịch mỏi mệt vô lực ngã ngồi trên ghế xếp, sắc mặt còn trẻ tối tăm trước đó chưa từng có. Y chống cùi chỏ lên ngự thư án, co ngón cái lại day day hai bên huyệt Thái Dương, mạch máu nơi đó giần giật phập phồng, đau nhức khó chịu.

Trên thư án trước mặt tấu chương chất đống như núi, Thiêm Đô Ngự Sử Lưu Thể Đạo xin sớm lập Thái tử định quốc bản, Đại Lý tự Bình Sự Lạc Vu Nhân dâng tấu chương Tửu Sắc Tài Khí Tứ Châm Sơ, Cấp Sự Trung Giang Đông Chi và giám sát Ngự Sử Dương Khả Lập, Lý Thực liên hàm thượng tấu xin bệ hạ thân hiền thần xa tiểu nhân... Giọng điệu của tấu chương nào cũng không hề tỏ ra khách sáo, từng câu từng chữ so sánh Trịnh Quý Phi với Dương Quý Phi, thậm chí trách móc cả bản thân Vạn Lịch.

Nội các Thủ Phụ Thân Thời Hành hơi khom người đứng ở bên dưới, vẻ mặt rất là lúng túng, trên khuôn mặt thon gầy già nua có hơi ửng đỏ hiếm thấy vì xấu hổ.

Bởi vì những tấu chương kia cũng không chỉ nhằm vào Vạn Lịch và Trịnh Trinh, ngay cả lão cũng có trong đó. Hộ bộ chủ sự Chu Ngô Chính đạn hặc Phụ Thần dương thịnh âm suy a dua nịnh bợ. Lễ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Lại bộ Lang Trung Cố Hiến Thành, Đại Lý tự Triệu Ứng Nguyên liên hàm luận Phụ Thần vùi dập đồng liêu, đây rõ ràng là nhắm vào Thân Thời Hành.

Phù... Vạn Lịch thở dài một hơi, từ từ ngẩng đầu lên:

- Thân tiên sinh một phen khổ tâm, trẫm biết rất rõ ràng, đáng tiếc không giữ được bí mật khiến cho người ngoài hay biết, cho nên hôm nay quân thần chúng ta thảy đều lúng túng.

Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng dẫn hàm, lấy Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học, Triệu Ứng Nguyên là Đại tướng, Cố Hiến Thành là quân sư túi khôn, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực, Lưu Đình Lan làm tiên phong, lấy tranh quốc bản làm điểm phát lực, dồn hết hỏa lực oanh kích Vạn Lịch Hoàng đế. Bọn họ tỏ vẻ nếu không sớm ngày sách lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, quần thần sẽ ‘Trượng nghĩa tử tiết, chính là hôm nay’.

Vạn Lịch náo loạn luống cuống tay chân, thời gian trước cũng không phải là chưa phạt đình trượng, cách chức quan viên, nhưng thanh lưu thế tới hung hăng, không hề sợ những thủ đoạn này của y. Hoàng đế kinh hoảng bối rối tìm Thủ Phụ Thân Thời Hành cầu xin tiếp viện, hy vọng lão nhân gia có thể xoay chuyển tình thế.

Thân Thời Hành cũng vô cùng xảo quyệt, vỗ ngực ngay trước các vị văn thần đồng liêu, ký tên trong liên hàm tấu chương tấu thỉnh sách lập Thái tử. Nhưng vừa xoay người lão liền cổ vũ Vạn Lịch, nói ‘chuyện sách lập thánh ý đã định, kẻ có đức không rành đại kế, chớ bởi vì bọn tiểu thần làm trở ngại chuyện lớn’.

Thế nhưng không biết những lời này bị tiết lộ ra ngoài bằng cách nào, vì vậy quần thần ồn ào: Thân lão tiên sinh ngài cũng vô cùng giảo hoạt, trước mặt cả quyết nói với chúng ta sẽ thúc giục bệ hạ sách lập Thái tử, sau lưng lại bảo bệ hạ cứ việc chuyên quyền tự quyết, câu ‘chớ vì bọn tiểu thần làm trở ngại chuyện lớn’ thật là quá đáng.

May nhờ có hai vị môn sinh hết sức phân giải cho lão sư, nói Thân Thời Hành là bất đắc dĩ mà thôi, hy vọng mọi người hiểu nỗi khổ lão nhân gia đứng ở giữa, lúc này mọi người mới nguôi cơn giận. Dù sao từ trước tới nay Thân Thời Hành vẫn là lão hảo nhân không đắc tội với ai, thủ đoạn làm vừa lòng hai bên của lão cũng rất phù hợp dự liệu của mọi người. Nếu Thân lão tiên sinh thật sự đứng về phe bọn Cảnh Định Hướng, Dư Mậu Học, ra trước ngọ môn kêu gào ‘trượng nghĩa tử tiết, chính tại hôm nay’, đó mới là chuyện lạ đời.

Cho nên thật ra thì những tấu chương đạn hặc Thân Thời Hành này quanh co ngoắt ngoéo, căn bản chính là mắng thẳng vào mặt Vạn Lịch.

Vạn Lịch xem những tấu chương này cũng hiểu được Thân Thời Hành không giúp được gì cho mình, không thể làm gì khác hơn là cười khổ không ngừng, ngược lại còn phải an ủi lão đôi câu, khích lệ lão tiên sinh tùng quyền thịnh ý và cảnh cảnh trung thành.

Thân Thời Hành vô cùng cảm kích vái dài sát đất:

- Bệ hạ lượng giải, lão thần cảm kích không thôi, nguyện tận trung hết sức, phân ưu vì bệ hạ.

Thôi thôi thôi, trong lòng Vạn Lịch buồn bực, bản thân lão cũng khó bảo toàn, làm thế nào phân ưu thay trẫm?

Ngoài mặt y lại cực kỳ khách sáo, ra vẻ sẽ là chỗ dựa đắc lực cho Thân Thời Hành. Chờ vị lão tiên sinh này cáo từ rời đi, Vạn Lịch còn đứng lên đưa đi vài bước, thấy lão đã ra khỏi ngự thư phòng rồi mới ngồi trở lại ghế xếp, tiếp tục day day huyệt Thái Dương đang giật giật đau nhức.

Y không biết Thủ Phụ Thân lão tiên sinh mới vừa đi không bao xa, hơi nheo khóe mắt lại dưới ánh mặt trời sau giờ Ngọ, lộ ra nét vui vẻ giảo hoạt.

Lời Thủ Phụ và Hoàng đế nói riêng với nhau vì sao có thể tiết lộ ra ngoài… Trong này cũng có điều ngoắt ngoéo.

Vạn Lịch ngã ngồi trên ghế xếp, tiếp tục buồn bực như trước, mở tấu chương ra xem, từng câu từng chữ như đập vào mặt:

- Thích rượu tất hại gan, mê sắc thì chìm đắm, tham tiền lại thất chí, nổi giận ắt tự hại thân mình…

Đây là bản tấu chương Tửu Sắc Tài Khí Tứ Châm Sơ của Lạc Vu Nhân, tên này thật ghê tởm, dám hủy báng quân phụ!

Thế nhưng Vạn Lịch lại không làm gì được người này, mới vừa rồi y nổi cơn thịnh nộ muốn thẳng tay trừng phạt, nhưng Thân Thời Hành nói tuyệt đối không thể trừng phạt Lạc Vu Nhân, nếu không sẽ làm thanh danh y hỏng mất. Mà vì vậy Tứ Châm Sơ cũng sẽ bị truyền bá rộng rãi hơn, sợ rằng đến lúc đó người bên ngoài sẽ cho rằng lời Lạc Vu Nhân nói toàn là sự thật, Vạn Lịch chính là vị hôn quân trầm mê trong tửu sắc tài khí.

Cẩn thận nghĩ lại, phát hiện lời Thân Thời Hành là đúng, Vạn Lịch không thể làm gì khác hơn là bỏ qua tính toán hạ Lạc Vu Nhân vào chiếu ngục. Nhưng nghĩ tới tên này chỉ mũi mình mắng to một trận còn có thể ung dung nhàn nhã từ quan hồi hương, không phải chịu trận đình trượng nào, Vạn Lịch có cảm giác uất nghẹn trong lòng, vô cùng khó chịu.

Thật ra thì bất kể tửu sắc tài khí, cũng không cần biết tới chuyện thân hiền thần xa tiểu nhân, căn bản nhất vẫn là tranh quốc bản. Chỉ cần làm thỏa mãn đám quan văn này, sách lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc là Thái tử, lập tức bọn họ cũng sẽ không gây chuyện nữa.

Nhưng tương lai thì sao?

Đạt được thắng lợi hết lần này tới lần khác sẽ làm cho đám quan văn được voi đòi tiên ép tới từng bước. Nhớ năm xưa Chính Đức Hoàng đế rời xa học thuyết Kinh thư, nhiều lần nghịch lại với tập đoàn quan văn, vì sao dưới tình huống không con đột ngột rơi xuống nước chết đuối, vì sao lại chọn Gia Tĩnh thuộc bàng chi làm Hoàng đế, bí mật trong đó cũng không tiện nói với người ngoài.

Gia Tĩnh là thông qua đại lễ nghị đánh bại tập đoàn quan văn đạt được thắng lợi cuối cùng. nếu như Vạn Lịch bị thua trong tranh quốc bản, y linh cảm thấy nửa đời sau của mình sẽ không được sống thoải mái.

Trong lịch sử nguyên bản, ba chữ xuyên qua thời kỳ đầu của triều Vạn Lịch là Trương Cư Chính, ba chữ xuyên qua thời kỳ sau triều Vạn Lịch là tranh quốc bản. Đến năm Vạn Lịch hai mươi chín Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc sách lập Thái tử thì ngưng, náo loạn suốt mười lăm năm. Nếu như lấy năm Vạn Lịch bốn mươi hai Phúc Vương lên ngôi kết thúc, trước sau kéo dài chừng hai mươi tám năm.

Cuối cùng văn thần do thanh lưu làm chủ thu hoạch toàn thắng, mà Vạn Lịch Hoàng đế chán chường đến mấy chục năm không lên triều, dùng thái độ này bày tỏ kháng nghị bất đắc dĩ. Trên thực tế sau khi các quan văn thủ thắng, Vạn Lịch đã đánh mất năng lực nắm triều chính trong tay, y có lên triều hay không ít nhất đối với chính y cũng không sao cả.

Bất quá ít nhất vào lúc này, Vạn Lịch vẫn chưa chuẩn bị đầu hàng tập đoàn quan văn, y còn có đòn sát thủ của mình...

- Bệ hạ, bệ hạ... 

Tiểu thái giám nhẹ giọng gọi, chờ Vạn Lịch giả vờ ngủ say tỉnh lại, thấp giọng nói:

- Đề Đốc Đông Xưởng Lạc Tư Cung phụng chỉ đã tới.

Lạc Tư Cung sải bước vội vàng, vào trong ngự thư phòng chuẩn bị tung hô vạn tuế.

- Miễn đi. 

Vạn Lịch tâm tư phiền loạn, không để ý chuyện này, ra dấu đuổi tiểu thái giám ra ngoài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng:

- Lạc ái khanh, ngươi ở Đông Xưởng đã nhiều ngày, đã quen thuộc quy củ làm việc rồi phải không?

Trong lòng Lạc Tư Cung hiểu rất rõ ràng, đây không phải là hỏi y có hiểu quy củ hay chưa, là hỏi y đã nắm được Đông Xưởng trong lòng bàn tay chưa.

- Thần không dám cô phụ bệ hạ tin trọng, đâu dám không tận trung xử lý mọi chuyện…

Lạc Tư Cung không dám nói rõ, bèn quanh co lấp liếm.

Tần Lâm đã rời đi kinh sư, Đông Xưởng như rắn không đầu, Lạc Tư Cung lại là thân tín hệ chính Vạn Lịch, được giao phó toàn quyền, nếu là như vậy y vẫn không thể nắm Đông Xưởng trong tay, vậy Vạn Lịch sẽ nghĩ như thế nào? Sợ rằng trong lòng vị bệ hạ này, Lạc Đốc Chủ chẳng khác nào heo.

Vạn Lịch vốn cũng có năm phân hỏa hầu đế vương tâm thuật, phát hiện chút ý tứ trong lời nói Lạc Tư Cung không khó, nhưng giờ phút này tâm tư y đã phiền loạn vô cùng, không nghĩ tới nhiều như vậy, liền gật đầu một cái:

- Ừm, không tệ, Tần Lâm cũng hiểu tiến thối, tự mình thỉnh mệnh đốc sư xuôi Nam là vì tránh né Lạc ái khanh. Từ trước đến nay Xưởng Vệ một thể, ái khanh ở nha môn Cẩm Y Vệ đã lâu, hôm nay Tần ái khanh mắt thần như điện rời kinh, khanh làm Đốc Chủ Đông Xưởng cũng có thể chỉ điểm nhiều hơn cho bộ hạ cũ Cẩm Y Vệ, ha ha ha.

Trời ơi… Lạc Tư Cung toát mồ hôi lạnh toàn thân, lòng nói ngay cả Đông Xưởng mình cũng không thể nắm được, còn phải ra tay với Cẩm Y Vệ, bệ hạ quá coi trọng mình rồi.

Nhưng tuyệt không thể nói ra miệng lời này trước mặt ở bệ hạ, nếu không đời này Lạc Đô Đốc cũng không cần làm quan nữa, về quê lục cơm nguội là vừa.

- Ra sức vì bệ hạ, đương nhiên thần sẽ ra công khuyển mã. Đông Xưởng Cẩm Y Vệ bận rộn vô cùng, Tần Đô Đốc rời kinh đốc sư, thần cũng không ngại thay hắn một chút.

Lạc Tư Cung vỗ ngực đáp ứng.

- Hay, hay lắm! 

Tâm trạng Vạn Lịch tốt hơn, bất ngờ đưa tay vỗ vỗ vai Lạc Tư Cung:

- Hãy làm cho tốt.

Lạc Tư Cung cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tâm trạng vốn buồn bực cũng đã được giải tỏa. Hừ, lão tử được mặt rồng ưu ái, lúc nào cũng trên Tần Lâm một bậc, chúng ta từ từ so kè!

Chờ sau khi Lạc Tư Cung rời đi, đột nhiên Vạn Lịch vỗ bàn một cái...

----------- 

Phủ Thiên Quan ở Sơn Tây Dương thành Nam Dương thôn, mặc dù theo Trương Tứ Duy rơi đài, Thân Thời Hành chấp chính, Vương Quốc Quang đã không cần ở sơn động trong hạp cốc nữa, nhưng tòa phủ đệ này vẫn lộ ra vẻ đổ nát cũ kỹ, thiếu sinh khí.

Tâm trạng của người trong thôn rất phức tạp, bọn họ đã từng tự hào mình là hương thân của Lại bộ Thiên Quan, lại bởi vì Vương Quốc Quang thất thế mà tâm trạng nặng nề, thậm chí bị người đâm thọc chạy tới trong sơn động ở, nhưng đáy lòng lại mơ hồ mang theo kỳ vọng nào đó...

Thình lình tiếng vó ngựa từ trên quan đạo truyền tới, đột nhiên có người kêu lên:

- Thiên sứ, là thiên sứ tới!

Trước đây không lâu Vương Quốc Quang thân đảm nhiệm Lại bộ Thượng Thư, sứ giả triều đình thường tới phủ đệ quê quán thăm hỏi, hoàng ân ban thưởng, thụ dư cáo phong điển, nhưng đã có mấy năm không có tới, lần này tới là phúc hay là họa?

Chỉ chốc lát sau thiên sứ đã đi vào phủ Thiên Quan, hương án được bày ra giữa sân, Vương Quốc Quang tuổi đã cổ lai hy mày râu bạc trắng, tinh thần ngược lại vô cùng quắc thước, đứng ở trước hương án tiếp chỉ.

- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Vương Quốc Quang lão thần ba triều, thỉnh thoảng phạm lỗi nhỏ có thể hối cải, trẫm đã biết... Đặc chỉ cho phép phục chức!

Người nhà Vương phủ thảy đều trợn mắt há mồm, tiếp theo mừng đến chảy nước mắt.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! 

Vương Quốc Quang tung hô vạn tuế, lệ rơi đầy mặt, lớn tiếng nói:

- Hoàng ân sâu nặng, lão thần, lão thần lập tức vào kinh thành ra sức.

Trong lòng lão lại thầm hừ lạnh một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.