Nhưng vị Hiền Hậu này lại phát tiết oán khí đè nén phía sau khuôn mặt tươi cười của mình lên người đám nô tỳ. Trong mấy năm qua nàng đã phạt trượng đánh chết cung nữ thái giám có mấy chục người, chỉ cần lỡ tay đánh rơi đồ vật là tội bất cung, trả lời chậm một chút là bất kính, lén lút nói vài lời là yêu ngôn hoặc chúng…
Khó trách trong Tử Cấm thành, bọn cung nữ thái giám đều e sợ phải tới phục vụ ở Khôn Ninh cung, phàm bất cứ ai không may bị đưa tới đây thật sự chính là bước một chân vào quỷ môn quan.
May nhờ mấy ngày gần đây tựa hồ tâm trạng Vương Hoàng hậu tương đối tốt, sắc mặt trước kia thường hay dựng lên bất ngờ thỉnh thoảng mỉm cười. Bọn cung nữ thái giám thấy vậy kinh ngạc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới tương lai không biết lúc nào tâm trạng nương nương lại sẽ trở nên kém đi, cũng không nén nổi buông tiếng than dài, có cảm giác sáng khó giữ được đến tối.
- Đám nô tài Thần Cung giám mắt chó coi thường người này, sao còn chưa cho người tới sửa lại cửa sổ, chẳng lẽ muốn làm cho bản cung chết rét để thỏa mãn tâm nguyện bọn chúng?! Nếu là Ninh Tú cung có chuyện, chắc chắn sẽ chạy tới thật nhanh!
Giọng nói the thé hơi chói tai vang lên bên trong cung thất, không ai ngờ rằng Vương Hoàng hậu được xưng từ hiếu lại có thái độ như vậy trước mặt tôi tớ, nồng nặc mùi oán phụ.
Đám cung nữ thái giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2404453/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.