Thủ hạ lưu manh côn đồ của Quang gia thảy đều cười rộ, nụ cười bỉ ổi, tiếng cười đê tiện.
Dân chúng rối rít than thở, đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Nhìn lại tiểu cô nương dung nhan thẹn thùng, câu ‘hồng nhan bạc mệnh’ thường hay nghe tiên sinh kể chuyện cổ tích kể lập tức nảy sinh trong lòng.
- Thất phu vô tội, vì mang ngọc mà có tội!
Một vị lão văn nhân buông tiếng than dài.
Các nữ tử hơi có nhan sắc cũng bắt đầu xoay người về nhà, không muốn tiếp tục ở lại Thích Cảnh viên nữa. Mặc dù hội hoa vui thật, nhưng ác nô Trịnh quốc cựu nuôi dưỡng lại làm cho lòng người kinh sợ.
Đám Quang gia thấy Tần Lâm không có ý chạy trốn cho nên cũng không dùng sức mạnh, chỉ tản ra bốn phía, vây hắn và Vĩnh Ninh vào giữa. Bọn người này không sợ hãi, ai nấy nở nụ cười không có hảo ý, trao đổi với nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.
Thích Cảnh viên là vườn hoa Minh Thành Tổ Chu Lệ ban cho dũng tướng loạn Tĩnh Nạn, Thành Quốc Công Chu Năng, Trịnh Quốc Thái phụng chỉ ‘vui vẻ cùng dân’, mượn Thành Quốc Công phủ làm hội hoa.
Vườn này diện tích rộng lớn, vốn là trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, khắp nơi núi giả lương đình, dưới cầu nước chảy điểm xuyết phong cảnh. Trịnh Quốc Thái lại chuyển tới rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trang trí vô cùng xinh đẹp.
Tần Lâm đi theo lối tắt giữa vườn hoa, có vẻ hứng thú quan sát bốn phía, hoàn toàn không hề tự biết thân là tù binh, thậm chí tiện tay hái xuống cánh hoa vừa nở, cài lên đầu Vĩnh Ninh.
Quang gia và bọn lâu la cũng tức tối tới mức méo mũi. Tần Lâm không xem bọn chúng ra gì chẳng khác nào khiêu khích, ai nấy nghiến răng sinh lòng ác độc: Hừ, chờ lát nữa gặp quốc cựu gia, xem y thu thập ngươi! Tiểu nương tử là không thể động, nếu tên tú tài nghèo này thức thời dâng muội muội lên, quốc cựu gia cao hứng cũng không nói, nếu không thức thời, sẽ có người nắn gân hắn một trận.
Tần Lâm gặp được Trịnh Quốc Thái trên lầu các giữa cây cỏ xanh tươi.
Trịnh quý phi được sủng ái nhất lục cung, khí diễm nhất thời vô lượng, phụ thân Trịnh Thừa Hiến được phong Đô Đốc Đồng Tri Cẩm Y Vệ, huynh trưởng Trịnh Quốc Thái thụ chức Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
Mặc dù là hư hàm có chức không có quyền nhưng cũng đủ dọa người, Đô Đốc Đồng Tri tòng nhất phẩm, Đô Chỉ Huy Sứ chính nhị phẩm, nhớ năm đó Tần Lâm phá bao nhiêu đại án, làm thành bao nhiêu quân quốc trọng sự mới lên tới Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty. Hai người Trịnh gia chỉ ngồi nhà mà có thể một bước lên mây, không thể không bội phục công phu rỉ tai bên gối của Trịnh Trinh vô cùng lợi hại.
Thích Cảnh viên này lầu các bố trí thanh nhã, họa của Đường Bá Hổ, chữ của Văn Chính Minh, trên bàn trà cổ kính, trong bình hoa sứ cắm xéo một cành mai, trông vô cùng tao nhã. Trịnh Quốc Thái ngồi trên Thái Sư ỷ gỗ tử đàn, toàn thân trên dưới da bọc xương, tả hữu có hai tên nha đầu thông phòng trang điểm lòe loẹt hầu hạ, sặc mùi phong lưu, khiến cho nơi này không giống như Quốc Công phủ, mà giống như hẻm Câu Lan.
Dung mạo Trịnh Quốc Thái cũng có vài phần giống Trịnh Trinh, vóc người cao gầy, trên gương mặt trắng trẻo gầy gò ngũ quan ngay ngắn. Nhưng hốc mắt y bầm đen, ấn đường biến thành màu đen, nhìn qua cũng biết là tửu sắc quá độ, cô phụ tấm thân này.
Thấy đám thủ hạ Quang gia tới, Trịnh Quốc Thái uể oải giương mắt lên nhìn. Đến lúc thấy Vĩnh Ninh đang co rút sau lưng Tần Lâm, ánh mắt vốn lờ đờ của y lập tức trở nên sáng ngời bại hoại, hai tay vịn tay vịn đứng lên, nặn ra một nụ cười:
- Ôi chao, tiểu nương tử thật là đẹp, đây không phải là Thất Tiên Nữ hạ phàm trần sao? Xin hỏi vị tiểu nương tử này phương danh thượng hạ, từ đâu mà tới vậy?
Mặc dù Trịnh Trinh được cưng chìu, nhưng dù sao Trịnh Quốc Thái cũng chỉ là ăn theo, thật ra thì số lần xuất nhập Tử Cấm thành rất có hạn. Hơn nữa quan hệ giữa Vĩnh Ninh và Trịnh quý phi cũng rất tầm thường, cho nên từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp mặt.
Nhìn thấy Vĩnh Ninh thẹn thùng khép nép, thân thể Trịnh Quốc Thái nghiêng hẳn sang bên, đôi mắt chăm chú như muốn lột hết y phục người ta.
Vĩnh Ninh sợ hãi, theo bản năng co người lại nấp sau lưng Tần Lâm, tay phải nắm chặt tay hắn, tay trái níu lấy chéo áo của hắn, trái tim nhảy loạn. Trịnh quý phi hoành hành bá đạo ở trong cung, chỉ gạt một mình hoàng huynh mà thôi, thì ra ca ca của nàng cũng hư hỏng như vậy...
Tần Lâm thấy Trịnh Quốc Thái quan sát Vĩnh Ninh mê mẩn, trong lòng đã có vẻ giận dữ, bảo vệ Vĩnh Ninh ở phía sau, đưa tay lên hoa hoa trước mắt y:
- Này, nhìn gì vậy, ngươi có biết câu ‘phi lễ chớ nhìn’ không?
Thân hình Tần Lâm cao to như vậy, Trịnh Quốc Thái lại như vừa mới nhìn thấy, trước đó xem hắn như không khí, hiện tại đã có vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười:
- A, tiểu tử cao to thật, có nhận ra đại gia chăng?
- Nhận ra em gái ngươi!
Tần Lâm khinh thường đáp, chính là lời thật, còn có lời không nói ra: nếu lần đó trong cung ta không vững lòng, e rằng đã làm muội phu của ngươi…
Tần Lâm nói là lời thật, Trịnh Quốc Thái lại cho là mắng y, tên này cũng không tức giận, ánh mắt lướt qua đầu vai Tần Lâm nhìn Vĩnh Ninh, cười hì hì nói:
- Tú tài nghèo kia, đây không phải là nông thôn quê mùa, mà là kinh sư, khuyên ngươi thức thời vụ! Chúng tiểu nhân, nói cho hắn biết đại gia là ai.
Tên đầu hói bên ngoài được mọi người tôn là Quang gia, nhưng trước mặt Trịnh Quốc Thái chỉ hận không thể khom người gãy gập, nghe vậy lập tức xoay người nhìn Tần Lâm, thẳng người trở lại, giơ ngón tay cái ra khí thế ngất trời nói:
- Trịnh gia nhà ta chính là huynh trưởng quý phi Trịnh nương nương trong cung, quốc cựu gia đương triều, được thiên tử phong là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, ha ha, tiểu tử, ngươi sợ rồi sao?
Quang gia nói xong lời nói này vô cùng đắc ý, dường như mình được làm tay sai của huynh trưởng Trịnh nương nương là một vinh dự vô cùng hiếm có.
Càng nhiều tay sai hơn xăn tay áo, rối rít thúc giục:
- Dâng muội muội ngươi ra đi, quốc cựu gia tha cho ngươi một mạng!
- Trịnh gia cao hứng, chỉ cần tiền thưởng lọt qua kẽ tay cũng đủ cả nhà ngươi ăn ba đời!
- Tiểu tử, nghe xong vui mừng quá ngây người ra rồi sao, còn không mau quỳ xuống tạ thưởng?
Trong lòng bọn họ, một tú tài quê mùa nghe danh hiệu đương triều quốc cựu đương nhiên là bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Nếu như thông minh một chút, dứt khoát hai tay dâng muội tử lên.
Trịnh Quốc Thái càng không thèm để ý, coi Tần Lâm như không khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Vĩnh Ninh. Trong lòng y đã xem vị cô nương yêu kiều đáng thương này là vật trong túi, bắt đầu tính toán làm thế nào đoạt người ngọc vào tay.
Tuy rằng Vĩnh Ninh ở trong cung không được cưng chìu, nhưng dù sao cũng là Trưởng Công chúa thân phận cao quý, chưa từng bị ai xúc phạm như vậy. Nàng dựa sát vào tấm lưng rộng rãi của Tần Lâm, giận tới nỗi chu cao cái miệng nhỏ, hốc mắt hơi đỏ lên, nếu không phải là Tần Lâm nắm tay nàng, sợ rằng châu lệ đã sớm rơi xuống.
Tần Lâm bấm vào lòng bàn tay Vĩnh Ninh, nhìn Trịnh Quốc Thái lắc đầu một cái:
- Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ lớn lắm sao, thật ra ta đã ngồi vào vị trí này trước ngươi mấy năm. Trịnh Trinh thông minh lanh lợi, tại sao có thể có một vị huynh trưởng bị thịt như ngươi…
- Lớn mật! Tục danh của nương nương, há là ngươi có thể gọi thẳng?
Trịnh Quốc Thái nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng. Tuy rằng y là ca ca nhưng từ nhỏ đã bị muội muội vốn thông minh lanh lợi hơn nhiều lấn lướt, sau đó lại làm quý phi, cả nhà giàu sang từ đó, cho nên đáy lòng y kính sợ Trịnh Trinh có thừa.
Quang gia xắn ống tay áo lên, siết chặt quyền chuẩn bị đánh Tần Lâm, còn không quên tỏ chút lòng trung thành với Trịnh Quốc Thái:
- Trịnh gia, tên này vô lễ, xin ngài bớt giận, xem các huynh đệ nghiền xương y.
Ôi... Tần Lâm thở dài một hơi, không phải là tức giận cũng không phải là sợ hãi, mà là có vẻ buồn bực đối phương chẳng ra gì.
Trịnh Quốc Thái và đám thủ hạ của y thật sự là quá ngu ngốc, thật ra thì Tần Lâm đã mơ hồ tiết lộ chút thân phận. Cho dù là bọn họ không tin hắn đã làm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, nhưng hắn đã gọi thẳng khuê danh Trịnh quý phi, chẳng lẽ bọn họ không hiểu ra được chút gì sao?!
Phải biết vào thời này khuê danh nữ tử được giữ kín không để cho người ngoài biết, chỉ có người có quan hệ vô cùng thân cận mới có thể biết được. Khắp thành đều biết Trịnh nương nương được Vạn Lịch sủng ái, nhưng trong một vạn người e rằng chỉ có vài ba người biết được tục danh Trịnh Trinh mà thôi.
Trịnh Quốc Thái chẳng ra gì như vậy, Tần Lâm cũng không ngại giúp Trịnh Trinh dạy dỗ y một chút. Hắn chuẩn bị phất tay một cái để cho đám sai dịch đang trà trộn trong đám người thưởng hoa bên ngoài xông vào.
Đang lúc này, mấy tên người làm nón nhỏ áo xanh sải bước chạy vào, xuôi tay nói:
- Khải bẩm lão gia, Thành Quốc Công tới bái.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh tính tình cẩn thận tỉ mỉ, Thích Cảnh viên là y cho Trịnh Quốc Thái mượn làm hội hoa, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây thăm viếng.
Trịnh Quốc Thái mừng rỡ, lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón.
Cố nhiên Trịnh quý phi được Vạn Lịch cưng chìu, nhưng ngoại thích cũng bất quá chỉ được hưởng chút ân huệ nhất thời mà thôi. Giàu sang mười mấy năm chỉ như mây khói trôi qua trước mắt, võ công huân quý lại là đời đời truyền thừa, Chu Ứng Trinh là thân phận Quốc Công cao quý tới bái đã là mười phần nể mặt. Nếu đổi lại Chu Ứng Trinh là Định Quốc Công Từ Văn Bích, Anh Quốc Công Trương Nguyên Công đang chấp chưởng đại quyền kinh sư, cho dù là loại nhà giàu bạo phát như Trịnh Quốc Thái phục xuống đất dập đầu, người ta cũng không thèm để ý tới.
Trịnh Quốc Thái quả thật là ngu ngốc, vì lên quá nhanh nên không xem Tần Lâm và Vĩnh Ninh ra gì. Bọn Quang gia nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngoan ngoãn chờ bên trong các.
Tay Vĩnh Ninh vẫn còn đang khẽ run lên, Tần Lâm cảm giác được nàng khẩn trương, thấp giọng cười nói:
- Không cần phải gấp, chờ xem kịch vui đi. Tên Trịnh Quốc Thái này rất đáng ghét, để ta trút giận thay muội… Thấy tên đầu hói kia có buồn cười không, lát nữa vẽ một con rùa trên đầu y.
Ừm! Vĩnh Ninh gật đầu một cái, nghĩ đến trên đầu hói vẽ hình con rùa không nhịn được khẽ cười khúc khích.
Quang gia không nghe hai người bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm vào đầu hói của mình, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, hung hăng rống giận:
- Tiểu tử thối lẩm bẩm với con điếm, lão tử đánh ngươi một trận trước, trút giận thay Trịnh gia!
Sắc mặt Tần Lâm chợt lạnh, miệng tên này thật thối.
Mắt thấy chuẩn bị động thủ, Trịnh Quốc Thái đã trở lại, cười hì hì đi trước dẫn đường. Phía sau y là một người tuổi trẻ thân mặc Giáng Sa bào thêu kim tuyến, đầu đeo cài tóc dương chi bạch ngọc, tay cầm chiết phiến có bức họa của Cừu Anh, diện mục có hơi âm nhu một chút, chính là Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh.
Trịnh Quốc Thái đi trước dẫn đường, Chu Ứng Trinh mặt đầy gió Xuân, thái độ có hơi căng thẳng chậm rãi tiến vào trong các.
Cho dù là bọn Quang gia lỗ mãng tới mức nào cũng biết không thể càn rỡ trước mặt Quốc Công, tên nào tên này mặt mũi tươi cười quỳ xuống nghênh đón.
Duy chỉ có Tần Lâm và Vĩnh Ninh vẫn còn đứng thẳng ở giữa.
Hai tên nhà quê ngu ngốc tìm chết! Quang gia âm thầm kêu khổ, vô cùng oán hận hai huynh muội này, chuẩn bị đứng dậy bắt hai người bọn họ.
Chỉ thấy Chu Ứng Trinh đi vào các, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, kế đó lập tức tươi cười, bước nhanh tiến lên vái chào thật sâu:
- Tần huynh, thì ra ngươi cũng ở nơi đây... Tiểu Trịnh, sao ngươi không nói, nếu Tần Đốc Chủ ở chỗ này, vì sao không nói sớm? Tần Đốc Chủ hổ uy, khiến cho tiểu đệ vừa thấy đã sợ hãi.
Tần, Tần Đốc Chủ?
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vừa cất tiếng xưng hô, Trịnh Quốc Thái lập tức trợn mắt há mồm, bởi vì khắp thiên hạ chỉ có một vị Tần Đốc Chủ, đó chính là Khâm Sai Đốc Chủ Đông Xưởng quan giáo, Trụ Quốc đặc tiến Vinh Lộc Đại Phu, Tả Đô Đốc Thiếu Bảo Tần Lâm!
Tần Lâm có thân phận thế nào… Bắc định Thổ Mặc Xuyên, Nam bắt Mãng Ứng Lý, Đông chiêu Ngũ Phong hải thương, Tây khai con đường tơ lụa, công lao đương triều thịnh tới mức không ai sánh bằng. Tên quốc cựu gia nhờ vào lời nữ tử bên gối mà phất lên này không xứng cả xách giày cho hắn.
Tần Lâm không thèm liếc nhìn Trịnh Quốc Thái lần nào, mỉm cười nhìn Chu Ứng Trinh chắp tay một cái:
- Tiểu Chu, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng trẻ ra, Thường Dận Tự có đi tìm ngươi uống rượu hay không?
- Thường tiểu Hầu gia nửa tháng trước đã trở về Nam Kinh.
Chu Ứng Trinh nói đùa đôi câu, lại quay đầu lại giận trách Trịnh Quốc Thái:
- Tiểu Trịnh, vì sao ngươi bỏ lại Tần Đốc Chủ ra đón ta? Để Đốc Chủ phải chờ ở chỗ này, thật là quá thất lễ!
A, thì ra trong lòng Chu Ứng Trinh, rõ ràng địa vị Tần Lâm cao hơn mình, càng cao hơn Trịnh Quốc Thái rất nhiều!
Đám lâu la Quang gia không hiểu, trợn trừng mắt ngây người tại chỗ. Trong lòng bọn họ quốc cựu gia đã là chức rất lớn, thật sự không dám tin người tuổi trẻ trước mắt này trừ ánh mắt đặc biệt sáng ra không còn chỗ nào nổi bật, lại còn ghê gớm hơn cả Thành Quốc Công.
Cho dù là bản lãnh Chu Ứng Trinh kém cỏi tới mức nào, dù sao cũng là thế tập Quốc Công gia, gia học uyên nguyên là không thiếu được. Cảnh tượng ngày trước Tần Lâm chịu ba trăm đình trượng, lúc xuất kinh các vị huân quý đại thần đi tới tiễn hành, thế như chúng tinh phủng nguyệt, quần sơn triều nhạc, đời này Chu Ứng Trinh sẽ không bao giờ quên được. Huống chi Tần Lâm lại có công diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, đây gọi là đủ lông đủ cánh, từ nay Côn Bằng giương cánh chín vạn dặm, chỉ đợi bay cao chín tầng mây, không ai theo kịp.
Tần Đốc Chủ hôm nay không chỉ là Đốc Chủ Đông Xưởng.
Không giống với Trịnh Quốc Thái, Chu Ứng Trinh và Tần Lâm là quen biết đã lâu, hai bên nhiều lần liên thủ cùng tiến thối. Cộng thêm gần đây Từ Văn Trường, Tam Nương Tử trấn giữ Quy Hóa thành, con đường tơ lụa đã hình thành hình dáng ban đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]